Đuổi hết người không liên quan đi rồi, Lưu Trường thở dài:" Ngươi xem, bọn nhóc này suốt ngày phá phách, lần này thêm hai lão già hùa vào, làm trẫm đau đầu."
"Thôi, không nói nữa, ngươi tiếp tục nói tình hình trị thủy đi."
Trương Bất Nghi không tham công, nói tất cả làm theo kế hoạch Triều Thác lập ra, bất kể là hắn hay Thân Đồ Gia đều không thể cải biến chút nào.
"Triều Thác! Triều Thác ..." Lưu Trường không khỏi cảm khái, tên này làm Lưu Trường đau đầu không kém bọn nhãi:
"Kế hoạch hoàn mỹ, nhưng hiệu quả làm việc quá kém, đào kênh mà bốn năm năm chưa xong à?"
"Bệ hạ chủ yếu nhiều chỗ khởi công quá, nhiều nơi tiến hành tự phát, cho nên công cụ không đủ. Song trị thủy là quá trình lâu dài, không gấp được."
"Vừa xong Thị Nhân có nói tới La gì đó, có phải chuyên môn làm cái này?"
"Kham Dư gia chủ yếu nghiên cứu thiên văn địa lý, khai khoáng, xem mộ. Nói tới công trình thì Mặc gia giỏi hơn. Nhưng có khác biệt, Mặc gia thông qua máy móc làm công trình, Kham Dư gia thì thuần túy nghiên cứu địa lý, học vấn vị này thế nào khó nói."
"Có thể đánh Công Dương Thọ lăn ra đất, học vấn chắc không tệ."
"Bệ hạ nói đúng, học vấn ông ta khẳng định không tệ." Trương Thích Chi đổi lập trường nhanh như chớp!"
"Phái ngươi tới lao ngục hỏi đi, xem ông ta hiểu không."
Trong đại lao đình úy, cách chấn song, hai lão già vẫn chửi nhau, không ai phục ai. Tới tận khi hoàng đế phái người tới, hỏi La Thốc mấy vấn đề, chuẩn bị đưa ông ta đi, Công Dương Thọ mới cuống lên."
"Chuyện gì thế, sao thả mỗi lão ta?"
"Bệ hạ có chuyện hỏi ông ấy."
"Vì sao không hỏi ta?"
"Bệ hạ hỏi chuyện công trình, Công Dương các vị cũng hiểu sao?"
"Đương nhiên hiểu, ta tuy không hiểu địa lý, nhưng có thể dạy quan lại kiếm pháp, như thế bọn họ sau này có thể đánh dân phu, dân phu sẽ làm việc chăm chỉ hơn ... Này! Đừng đi! Này ..."
Không ai thèm để ý tới ông ta nữa.
"Lão đầu, ngươi giỏi đánh nhau lắm à?"
La Thốc vừa đi vào Hậu Đức Điện đã nghe thấy bệ hạ thân thiết hỏi thăm.
Ông thấy người này quen mắt lắm, nhìn một lúc kinh ngạc hô lên:" Là ngài sao?"
Lưu Trường và La Thốc từng gặp nhau, ngày hôm đó Lưu Trường vừa mặc bộ Sở phục hoa lệ do Trường An đệ nhất tài phùng chuyên môn làm cho, sau đó tới các nơi tuần tra. Đợi khi y tới thái học thì gặp phải ông già đang nhìn ngang ngó dọc.
La lão đầu nhìn ngoài cửa xuất hiện một người theo sau là ba bốn cận thị, bảy tám giáp sĩ, lòng mừng rỡ, chạy ra kéo Lưu Trường vào nghe giảng. Lưu Trường cũng ngạc nhiên, lại có học phái mình không biết.
Hơn nữa ông già đó rất khỏe, tóm tay áo y, y sợ rách y phục mới đành ngồi nghe giảng, không ngờ hôm đó nghe liền hai canh giờ, đau khổ vô cùng, như quay về thời nhỏ học ở Thiên Lộc Các.
Tới lúc đi, La lão đầu còn nắm tay y nói, vóc dáng của y chuyên kiếm cơm nghề này, bắp tay như thế mà không làm lao dịch thật đáng tiếc.
Lưu Trường nghe mà không giận, còn đắc ý gồng tay khoe cơ bắp.
Giờ La Thốc mới sực tỉnh, thì ra là thiên tử.
"Không sai, chính là trẫm. Trước kia ngươi kéo tay trẫm, nói trẫm thích hợp theo Kham Dư, giờ thấy sao?"
"Bệ hạ thân mang thiên mệnh, thần lỡ lời, lấy nghề thấp kém ra sỉ nhục bệ hạ, xin bệ hạ khoan thứ?"
"Rắm thối, đâu ra thấp hèn? Nếu không có mấy cái kênh đó, trẫm phải đi xin cơm rồi." Lưu Trường nói chẳng nể nang gì:" Bất Nghi, mang người này đi hỏi, nếu dùng được, ngươi đỡ tốn công."
Trương Bất Nghi đi tới hỏi một số vấn đề liên quan tới trị thủy, La Thốc vốn tưởng bệ hạ gọi mình tới hỏi tội, không ngờ là hỏi kế, đây là lần đầu tiên Kham Dư gia được quân vương hỏi kế trăm năm qua.
La Thốc cực kỳ kích động, cẩn thận nói ra kiến nghị của mình, sợ chọc giận hoàng đế.
Trương Bất Nghi nheo mắt nghe ông ta phân tích về thổ nhưỡng và thủy lưu, cùng với lợi và hại khi xây dựng kênh đào. Có nhiều thứ Trương Bất Nghi chưa từng nghe, nhất là về chất đất, nếu ông ta không giải thích, hắn còn không hiểu.
"Bệ hạ, người này dùng được." Trương Bất Nghi đưa ra đánh giá:
Lưu Trưởng gật gù:" Đúng thế, ông ta nói rất có lý, không bàn mà hợp với ý của trẫm."
Trương Bất Nghi giục:" Còn không mau bái tạ bệ hạ chỉ điểm."
"Dạ?" La Thốc ngơ ngác, nhưng vì học phái vẫn phải quỳ xuống:
Lưu Trường ngăn cản:" Không cần như thế, ngươi tạm về tiếp tục dạy học, qua vài ngày nữa trẫm sẽ phái người tới chỗ ngươi học tập, ngươi phải dốc sức mà dạy."
Toàn thân La Thốc run lên:" Có bao nhiêu người ạ?"
"Cái này khó nói, dù sao ngươi phải chuẩn bị, những người này sẽ làm việc ở địa phương, ngươi phải dạy cho họ hiểu, sẽ mang lại lợi ích lớn cho Đại Hán. Như thế có lẽ ngươi sẽ dựa vào công lao của họ mà được tước vị ... Hiểu chưa?"
"Vâng!" La Lốc cứ thế được thả ra, khoai khoái về nhà:
La Thốc được thả ra nhưng Công Dương Thọ thì vẫn ở trong đại lao thêm vài ngày mới được thả, bị phạt chút tiền, song ông không để ý tới chút vật ngoài thân đó.
Còn về phần người trả tiền là Hồ Mẫu Sinh có nghĩ như thế không thì ông không biết.
Hồ Mẫu Sinh dẫn Công Dương Thọ về phủ, Công Tôn Hoằng vội tới bái kiến, Công Dương Thọ vẫn cười được, xem ra đình úy không gây ảnh hưởng gì tới ông. Hồ Mẫu Sinh lại nghiêm mặt:" Sư phụ không thể hai ba ngày lại vào đình úy được, hơn nữa chuyện người làm, ảnh hưởng không tốt với Công Dương phái."
Công Dương Thọ uống chút nước, cười khà khà:" Không sao, không sao, chỉ là tranh chấp miệng lưỡi ấy mà."
"Tranh chấp miệng lưỡi mà vào đình úy sao?"
Hồ Mẫu Sinh không nhịn được:" Sư phụ, đừng làm thế nữa, không ai tới tìm đệ tử cầu học nữa rồi, sư phụ biết không?"
"Sao lại có thể thế được, học vấn của ngươi phải đứng ba hạng đầu của thái học, thế nào chẳng có đệ tử."
"Sư phụ, sau này làm việc xin người cân nhắc thật kỹ, chúng ta khó khăn lắm mới đi tới ngày hôm nay đã không dễ dàng rồi, không thể xảy ra sự cố. Huống hồ sư phụ cũng đã có tuổi, không thể như trước kia đi khắp nơi tìm người đánh nhau, nếu bị thương thì làm sao?"
"Đương nhiên là đưa ta vào y quán chứ sao, chẳng lẽ định trực tiếp làm hậu sự?" Đối với lão già lưu manh này, Hồ Mẫu Sinh sao thuyết phục được, Công Dương Thọ phất tay:" Được rồi, ngươi đừng xị mặt ra, sau này ta sẽ chú ý, mấy ngày qua ngủ không ngon, ta đi ngủ bù trước, ngươi tiếp tục làm việc đi."
Hồ Mẫu Sinh chỉ biết thở dài, bảo Công Tôn Hoằng lấy sách ra, bắt đầu bài học hôm nay.
Hiện Công Tôn Hoằng vẫn trong giai đoạn học tập, tốc độ tiến bộ rất nhanh, Hồ Mẫu Sinh ngay cả mỗi ngày có cảm ngộ gì đều nói với đệ tử của mình. Danh sư cao đồ, dùng với hai người này là tốt nhất.
Dạy học xong, Hồ Mẫu Sinh lại về chuẩn bị viết sách.
Nay Công Dương phái hoàn toàn dựa vào Hồ Mẫu Sinh duy trì, hắn soạn sách, dạy đệ tử, tới hoàng cung làm việc, liên lạc với các học phái khác ... Tóm lại là dựa vào hắn hết.
À không, nuôi lợn do Công Tôn Hoằng phụ trách.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com