"Chuyện này ngươi có làm được không?"
"Điện hạ yên tâm, thần nhất định làm được." Kịch Mạch vỗ ngực đảm bảo:
Lưu An ngồi trong phủ, bên cạnh nhân tài đông đúc, từ sau khi bị Trương Thương xúi bẩy, hắn đem toàn bộ tinh lực đặt vào lĩnh vực mình hứng thú. Không phải nói chứ, Lưu An đúng là làm được không ít việc.
Hắn kết giao đại gia khắp nơi, tụ tập lại thảo luận học vấn, chiêu nạp toàn cao nhân học vấn, trong thời gian qua chiêu mộ hơn ba trăm người, số lượng môn khách tăng vồn vọt làm cả triều đình nhấp nhổm.
Thái tử có nuôi một số môn khách, không sao hết, có tài chính riêng cũng được. Nhưng mà tới mấy trăm môn khách thì quá đáng rồi, nay là thái tử còn đỡ, sau này đăng cơ thì sao? Dùng hết hơn 300 môn khách à? Hay là tiếp tục làm môn khách? Chưa từng nghe nói là hoàng đế cũng nuôi môn khách.
Nhưng suy nghĩ của quần thần chẳng có ý nghĩa gì với Lưu An, sở thích lớn nhất của hắn không phải đọc sách mà là vơ vét hết người có học vấn, quy tụ bên mình, mọi người cùng biện luận học vấn, thảo luận triết học, văn học, địa lý. Đó là chuyện mỹ diệu cỡ nào.
Lưu An có sở thích đó cũng không có gì lạ, Cao hoàng đế khi còn trẻ, không, có thể nói ông ta cả đời sùng bái Tín Lăng Quân, vị hào kiệt thực sự mông khách vô số, sở thích này truyền cho tôn tử cũng là bình thường.
Trên lịch sử Lưu An cũng đạt được thành tựu 3000 môn khách như Tín Lăng Quân, thành người nhiều môn khách số một Đại Hán.
Trong phủ hắn bây giờ lúc nào cũng ồn ào, mọi người đều thảo luận học vấn, bên cạnh Lưu An chỉ có mấy xá nhân.
Mao Trường không nhịn được nói:" Điện hạ, làm thế liệu có ổn không, dù sao công tử Tứ cũng đuối lý, bệ hạ đã xử trí thỏa đáng rồi, điện hạ lại can thiệp ..."
Lưu An cắt ngang:" A phụ ta là chủ chung của thiên hạ, phải đối xử bình đẳng với mọi người, nhưng ta thì không, dù đệ đệ ta có sai thì cũng không tới lượt lão thất phu đánh."
Trương Phu lại nói:" Điện hạ, hay để thần đi."
Kịch Mạch cuống lên:" Ta tới chỗ điện họa chưa lập được chút công nào còn ăn đòn suốt, hiếm được một lần phân ưu với điện hạ, ngươi đừng tranh với ta."
"Lão già đó thân thủ không tệ đâu, ta sợ ngươi không đối phó nổi thôi."
"Ta sẽ mang theo mười hảo thủ, chẳng lẽ còn không đánh nổi. Yên tâm, nếu ông ta đánh ta một trận thì càng tốt, điện hạ có thể trực tiếp ra mặt, bắt lão thất phu đó."
Kịch Mạch làm du hiệp bao năm, cực kỳ am hiểu chuyện sinh sự, rất nhanh hắn dẫn hơn mười người rời phủ thái tử tới thái học.
Bọn họ không phô trương, cúi đầu mà đi, trên đường Kịch Mạnh còn dặn:" Không ai được ra tay trước, hiểu chưa? Chọc giận lão già đó, sỉ nhục học phái và đệ tử của ông ta, ép ông ta ra tay, làm việc phải cẩn thận, đề phòng đình úy, nếu không cẩu tặc Trương Thích Chi sẽ có cớ cắn chúng ta ..."
Tới học đường Kham Dư, cửa đóng chặt.
Kịch Mạch cười lạnh ra hiệu cho xung quanh rồi đẩy mạnh cửa đi vào:" Đây là Kham Dư gia à?"
Trong học đường La Thốc đang ra sức giảng giải, phấn khích tới hận không thể nhảy cả lên, mà trước mặt ông ta là năm sáu chục người. Những người này tuổi không ít, người cao lớn, chân tay thô kệch, mặt mày bặm trợn.
Kịch Mạch vừa bước vào một cái, những người kia đồng loạt quay đầu nhìn hắn, không khí như đóng băng, hắn cũng đờ hết cả người.
La Thốc nghi hoặc hỏi:" Nơi này là Kham Dư gia, ngươi có việc gì?"
"À tại hạ muốn hỏi Ngũ Hành gia đi thế nào?"
"Từ nơi này đi về phía đông là tới, có điều tiết học của Kham Dư gia cũng hay lắm. Bệ hạ trước đó không lâu còn gọi ta tới hỏi kế, đây là quan viên bệ hạ phái tới học Kham Dư, ngươi có muốn nghe không? Ta đang giảng tới chỗ hay."
"Lần sau tại hạ tới vậy ..."
"Được, có cơ hội nhất định phải tới nhé."
"Vâng, vâng, đa tạ."
Kịch Mạnh vô cùng lễ phép cáo biệt, khép cửa lại rồi dẫn người quay về. Cả đám lặng lẽ theo sau, trong đó một người còn rất trẻ, rốt cuộc không chịu được bầu không khí im ắng, hỏi:" Huynh trưởng, chúng ta không ra tay à?"
"Ra cái rắm, không thấy trong đó là ai à, cánh tay họ có thể bẻ đầu ngươi ... Đều tại tình báo không đúng, nói cả học phái có hai người thôi mà, dám khiếu khích chúng ta chết hết ở đó."
"Nhưng huynh bảo phải chết vì quân vương còn gì."
"Ngu xuẩn, có chết cũng phải chết vì chuyện lớn, vì chuyện này mà chết thì không đáng."
"Đánh cái nữa xem."
"Trẫm đánh đấy thì sao?"
"Có giỏi thì đánh cái nữa."
"Trẫm đánh rồi đấy, sao nào?"
"Đánh thêm cái nữa đi."
Ngoài Hậu Đức Điện, giọng Lưu Trường và Lưu Tứ dù cách cửa vẫn nghe rõ ràng, Lữ Lộc vừa quay về nơi này nghe thấy liền khiếp hãi, thằng nhóc Lưu Tứ bị hoàng đế đánh tới điên rồi à, sao dám thách thức hoàng đế như thế? Hắn vội xông vào điện, Lưu Tứ quật cường nhìn Lưu Trường, thân hình nhỏ bé mà tỏa ra sự kiêu ngạo.
Ai nhìn bộ dạng này cũng phải khen, đúng là hán tử.
Đương nhiên Lưu An đang bị Lưu Trường đánh không nghĩ thế.
Lưu An lúc này này bị đánh tới tê dại, mắt nhìn Lưu Tứ tới đờ đần, sớm biết thế để La Thốc đánh chết ngươi.
Lữ Lộc mặt đen xì, thằng nhãi này lớn lối như thế té ra không phải đánh nó, vội đi tới ngăn Lưu Trường, cứu Lưu An khỏi ma trảo.
"Lộc, ngươi đừng ngăn trẫm, hôm nay trẫm phải đánh chết thằng nhãi này." Lưu Trường trông có vẻ cực kỳ phẫn nộ, mắt muốn bốc lửa, lúc thế này không ai dám trêu chọc vào y:
Lữ Lộc vẫn chặn đường:" Bệ hạ, thái tử phạm lỗi gì mà làm người tức giận như thế?"
"Chỉ một chuyện nhỏ mà trước tiên là Công Dương Thọ, giờ là thằng nhãi này, chưa chịu thôi. Nó không biết khoan thứ thì trẫm dạy nó."
Lưu An yếu ớt nói:" A phụ, rốt cuộc con có làm gì đâu, người con phái đi ý thức được sai lầm nên không ra tay."
"Rắm thối, ngươi ý thực được sai lầm à, cho ngươi biết, trò ngươi đang chơi, trẫm tám tuổi đã chơi rồi, trẫm nhìn một cái là biết ngươi nghĩ gì! Thằng nhãi này, là hoàng tử lớn nhất mà ngươi vẫn còn hồ đồ! Thời gian qua ngươi suốt ngày rong chơi, trẫm không nói gì cả, ngươi xem ngươi đi, chiêu mộ mấy trăm môn khách, ngươi muốn làm gì? Không đợi được nữa hả?"
Lưu An chưa đáp, Lưu Tứ đã nhảy ra:" A phụ, huynh trưởng vì con báo thù là thiên kinh địa nghĩa. Năm xưa nếu có người đánh bát trọng phụ, chẳng lẽ người không báo thù? Công Dương nói, thù mười đời cũng phải báo."
Lưu Trường sắn tay áo lên:" Vừa rồi chính thằng nhãi ngươi lớn lối, hôm nay trẫm ..."
Lưu Tứ biến sắc, tức thì chỉ Lưu An:" Đại ca, huynh sai rồi, Khổng Tử nói, khi không đánh được thì phải khoan thứ cho đối phương. Lão già đó có hoàng đế chống lưng, huynh là thái tử, còn có thể làm gì? Không thể mưu phản chỉ có thể khoan thứ, sao có thế mà huynh không hiểu?"
Lưu An liếc nó, thằng nhãi đợi đấy.
Lữ Lộc cũng câm nín, đúng là bản sao hoàn chỉnh của bệ hạ, vội vỗ về:" Bệ hạ đừng giận, có phải chuyện gì lớn đâu, thái tử chỉ là muốn bảo vệ đệ đệ, mà La Thốc đánh công tử là không hợp, công tử có lỗi cũng không đến lượt người ngoài đánh, lần này bỏ qua đi.
Lưu Trường hừ mạnh ngồi xuống.
Lưu An nói:" A phụ, thời gian qua không phải con làm bừa, con triệu tập môn khách đều là đại tài Hoàng Lão, cùng con nghiên cứu rất nhiều học vấn, bao gôm thiên văn địa lý. Con chuẩn bị biên soạn tài liệu giáo dục, còn chuẩn bị cùng họ soạn ra danh tác ..."
"Ồ, trẫm hiểu, danh tác ngươi viết có cần trẫm chỉ điểm không?" Lưu Trường gật gù:
"Không ..." Lưu An theo bản năng đáp, nhưng kịp sửa lời:" Cần, rất cần ạ, không có a phụ chỉ điểm, sao viết ra được."
Tâm tình Lưu Trường tốt hơn không ít:" Ừm, không tệ, về viết đi. Có điều ngươi thu nhận môn khách phải cẩn thận, đừng có ai cũng thu, chuyện bọn họ làm ngoài kia đại biểu cho ngươi."
"Vâng."
Lưu Trường phất tay đuổi hai thằng nhãi đi.
Rời khỏi Hậu Đức Điện, Lưu Tứ lải nhải:" Đệ đang học tử tế, đột nhiên bị gọi tới mắng một trận, đúng là oan ... Đại ca, sao huynh nhìn đệ chằm chằm thế ... Đại ca, đệ là đệ đệ ngoan nhất của huynh!"
"Cứu mạng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com