Trong điện, Lữ Lộc bẩm báo:" Bệ hạ, tình hình không tốt ... Thái y nói, họ không làm gì được nữa, Trần hầu không chịu được thuốc, tuổi ông ấy quá lớn."
Lưu Trường trầm mặc, mùa thu dần đi xa, bước chân mùa đông tới gần, sức khỏe Trần Bình ngày càng xấu, ông không thể cùng Hàn Tín ra ngoài du ngoạn nữa, nhiều ngày liền nằm trên giường, người lúc thì sốt, lúc thì lạnh, đau tới run rẩy. Lữ Lộc lần này ra ngoài là để thăm Trần Bình, bên cạnh ông ta đã có hơn mười thái y tốt nhất.
Lưu Trường bất lực thở dài.
Phủ Khúc Nghịch hầu.
Lúc này trong phủ vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại làm phủ có chút chật chội, mà những người này toàn là thái y. Trần Mãi quỳ trước giường, Trần Bình ngồi trên giường, dựa vào gối, mắt vẫn sắc bén như cũ, dù mồ hôi lấm tầm trán.
Ai cũng biết, sức khỏe của ông không như ông thể hiện ra.
Trần Khôi đột nhiên chạy vào, tới bên đại phụ, Trần Mãi mắng:" Khôi, con ra ngoài!"
"Không cần ra, có ra thì ngươi ra!" Trần Bình quát nhi tử, rồi cười khà khà để tôn tử dựa vào mình, xoa đầu nó:" Khôi, lại đi đâu chơi thế?"
"Cháu ở ngoài, bọn họ đều không chơi với cháu, đại phụ không thương cháu nữa à?"
"Ha ha ha, sao đại phụ không chơi với cháu?"
"Là thế này, đại phụ sắp phải đi xa, cho nên tiết kiệm sức."
Trần Mãi run lên, nhắm mắt lại.
"Đại phụ đi đâu?"
"Đi gặp mấy người bạn, còn có đại mẫu cháu, còn cả a phụ, a mẫu, đại ca ta ..."
"Đại phụ cũng có a phụ à?"
"Đương nhiên là có rồi."
Người tới phủ mỗi lúc một nhiều, ai nấy trông rất nóng ruột, a phụ suốt ngày nghiêm mặt, a mẫu thì ôm mình khóc, Trần Khôi không hiểu gì cả. Rồi một hôm hoàng đế tới, Trần Khôi thích lắm, vì mỗi lần hoàng đế tới đều cho nó nhiều thứ, lần này cũng thế, cho nó mấy món đồ chơi, nó chơi ngoài sân, còn hoàng đế vào phòng.
"Trọng phụ ... Chịu thêm chút nữa, trẫm phái người đi mời danh y các nơi rồi, họ đều đã trên đường." Lưu Trường không mấy khi gọi hai chữ này chân tình như thế:
Trần Bình muốn nói gì đó, miệng mở ra, nhìn về phía Trần Mãi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
"Trọng phụ không còn nữa, sau này trẫm phải làm sao? Trọng phụ cố gắng, trẫm không đặt việc lên người trọng phụ nữa."
Trần Bình chỉ yên tĩnh nhìn họ, đôi mắt trông vẫn tỉnh táo, ông ta nhìn Trần Mãi, như muốn khác ghi hình ảnh nhi tử, rồi dần dần không cử động nữa.
Trần Mãi khẽ gọi:" A phụ, a phụ."
Trần Bình không đáp, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nhi tử.
"A phụ!"
Mùa đông năm ấy cột trụ của đế quốc Đại Hán đổ xuống.
Trần Khôi vẫn chơi ngoài sân, chỉ là nó không còn gặp đại phụ nữa rồi.
Có điều nhiều ngày sau đó nó vẫn đứng bên cây dâu ở cửa, đợi một ngày đại phụ chơi với a phụ của đại phụ chán rồi, sẽ về tìm mình.
Hoài Âm hầu phủ.
Hàn Tín ngồi một mình trong sân, trước mặt đặt hai chén rượu, ông ta uống một ngụm, nhìn về bầu trời đằng xa.
Khúc Nghịch hầu qua đời, nhưng ông không đi tiễn, thậm chí khi Khúc Nghịch hầu bệnh nặng, ông không tới thăm một lần. Cận thị không hiểu, hai người tuy có ân oán, nhưng gần đây quan hệ rất tốt, gia chủ mình vì sao lại làm thế.
Khi hắn rót rượu, không nhịn được nói:" Gia chủ, Khúc Nghịch hầu lần nữa phái người mời, có nên ..."
"Chuyên tâm rót rượu đi."
Cận thị không dám nói nữa.
Hàn Tín không biết uống bao nhiêu rượu, cứ thế cô độc ngồi bên cái cây trơ trụi, khẽ hát bài ca không rõ tên.
Trần Bình qua đời rồi, dù ông ta bị bệnh rất lâu, nhưng khi rời bỏ thế giới vẫn quá đột ngột, làm người ta không tiếp nhận được.
Tin tức này oanh động cả Đại Hán, danh vọng của Trần Bình rất cao, ác danh tuy không nhỏ, nhưng cùng với cái chết của ông, ác danh cũng tiêu tan. Những người khi ông còn sống luôn cúi cầu chửi mắng, giờ lau nước mắt biểu thị sẽ lấy cho ông thụy hiệu tốt nhất.
Lưu Trường hi vọng lấy chữ Văn cho Trần Bình, Khúc Nghịch văn hầu, bất kể là mưu lược khi khai quốc, hay sách lược sau này, ông đều cũng xứng với nó.
Nhưng quần thần không muốn, cho rằng Trần Bình thiếu chút nữa mới đạt tới chữ Văn, họ thiên hướng chữ Hiến. Nhưng Lưu Trường bây giờ khác xưa, ưng khuyển của y không ít, thế là văn hay hiến thành đề tài tranh cãi không ngừng.
Trần Bình qua đời gây đả kích lớn cho Lưu Trường, mấy ngày liền không đánh Lưu Tứ.
Giống như trước kia, mỗi lúc Lưu Trường không vui nhất, y luôn tới Vĩnh Thọ điện, ngồi trước mặt a mẫu than thở phiền não của mình. Lần này y ngồi trước mặt thái hậu, nhưng không nói gì.
"Con muốn ăn chút thịt dê không?" Lữ hậu hỏi:
Lưu Trường lắc đầu:
"Vậy làm ít cơm mạch?"
Lưu Trường lại lắc đầu.
"Vậy nướng ít thịt trâu nhé?"
Lưu Trường bấy giờ mới gật đầu.
Rất nhanh thịt trâu mang lên, Lưu Trường cúi đầu ăn, Lữ hậu đau lòng nói:" Đời người là thế, có tới có về, ai sống mãi được. Trần hầu mấy năm qua vì đau đầu không biết chịu bao nhiêu đau đớn, ông ta không chịu nói ra thôi, có lẽ giờ ông ta thấy được giải thoát rồi. Con còn nhỏ không hiểu, đôi khi chết là hi vọng xa vời."
"A mẫu, con hiểu mà."
"Con hiểu là tốt, con phải chuẩn bị, Trần hầu đi, quần thần sẽ cắn trả."
Lưu Trưởng ngẩng ngay:" Cắn trả ư? A mẫu, thế là sao?"
"Nông là gốc của Đại Hán, con hạ lệnh bỏ giới hạn thương, quần thần xôn xao, các nơi phản đối, trước kia có Trần Bình, họ không dám đắc tội. Giờ ông ấy không còn, Giả Nhị tiếp nhận Thực Hóa phủ, bọn họ không sợ hắn, tiếp theo sẽ tấn công vào chính sách thương nghiệp, các nơi sẽ náo loạn. Con phải chuẩn bị trước, nhưng không được giết người."
"Giết người và uy hiếp không thể làm họ lui bước, con phải nghĩ cách để họ tiếp nhận."
Lưu Trường tức thì phấn chấn hẳn lên, bao rủ rũ bị quét sạch:" A mẫu, con đi chuẩn bị đây, tối con lại tới ăn ... Còn nữa, thịt trâu hôm nay không ngon lắm, lát con đưa chút gia vị tới."
Nói xong vội vàng đi ngay.
Lữ hậu khẽ thở dài, đứa con đáng thương của ta.
Sự thực chức minh, ánh mắt của Lữ hậu vẫn sắc bén, Trần Bình vừa mất, đến thụy hiệu còn chưa chọn xong, Thực hóa phủ đã bị đàn hặc tới tấp. Đám đại thần như đã nhìn lâu lắm rồi, Giả Nghị bị bới ra cả đống chuyện xấu, bao gồm thất chức, làm việc thiếu hiệu quả, rồi vì làm việc không thỏa đáng gây thương vong.
Trương Thích Chi ngay lập tức điều tra.
Giả Nghị chưa tiếp nhận Thực hóa phủ đã sứt đầu mẻ trán.
May mà Lưu Trường an bài Triệu Thác tới Thực hóa phủ, thực tế Triều Thác là phe trọng nông, nhưng lệnh của Lưu Trường thì hắn vẫn phục tùng. Hơn nữa hắn cũng tính là trường hợp trong phái trọng nông, đó là lấy thương hưng nông. Sau khi hắn nắm quyền nhanh chóng phát động tấn công lại các đại thần, ngay cả thương cổ cũng bị cuốn vào, chiến trường lan rộng, Lữ Lộc cũng bị vạ lây.
"Lũ chó già chó chết, không dám trêu Khúc Nghịch hầu nhưng dám tới chọc trẫm, thấy trẫm dễ bắt nạt chứ gì? Trẫm bảo Trương Bất Nghi bắt hết các ngươi." Lưu Trường nổi trận lôi đình:
Quý Bố vội chắn trước mặt Lưu Trường:" Bệ hạ, hiện giờ chưa tới mức đó, để thần làm trước, nếu thần xử lý không ổn hãy để Trương Bất Nghi làm."
Trương Bất Nghi là tạc đạn trong tay Lưu Trường, bất kể là Quý Bố bây giờ hay Chu Xương trước kia, cứ nghe thấy Lưu Trường muốn dùng Trương Bất Nghi là sợ. Tên đó bình thường không quá khích như Triều Thác, nhưng một khi nhận lệnh của hoàng đế thì Triều Thác cũng phải vái ba vái.
Thứ chó điên này không thể thả ra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com