Quý Bố đi rồi Lưu Trường vẫn phẫn nộ, nhìn ai cũng ngứa mắt, Lữ Lộc biết những lúc thế này, hoàng đế sẽ trút giận lên người ở gần, vì thế im re, để bệ hạ quên mình đi.
Nhưng Lưu Trường vẫn nhìn hắn:" Lộc, ngươi còn đứng đó làm gì? Không đi gọi Giả Nghị và Trương Thích Chi tới cho trẫm, suốt ngày chỉ biết đứng đó, trẫm không nói thì ngươi không biết làm việc à?"
Lữ Lộc đành nhận xui xẻo, vội vàng đi gọi người.
Trong mắt Lưu Trường ngập lửa giận, y đúng là không ngờ quần thần phản đối chuyện này dữ dội như thế, đáng tiếc định hải thần trẫm của trẫm không còn.
Lát sau Giả Nghị và Trương Thích Chi nối nhau tới.
Giả Nghị mặt nhợt nhạt, hốc mắt sưng phồng, toàn thân trông hết sức mệt mỏi. Không biết đám người đó moi móc chuyện của hắn bao lâu, đột nhiên bộc phát, thanh danh của hắn tức thì như diều đứt dây, chưa tới năm ngày đã thành loại người như Triều Thác rồi.
Đây là đại sỉ nhục với Nho gia như hắn.
Về phần Trương Thích Chi, hắn kiên cường ngẩng đầu.
Lưu Trường thấy xá nhân của mình tiều tụy như vậy thì đau lòng:" Đám chó già đó, trẫm không hiểu, vì sao chúng ở Khúc Nghịch hầu như thế lại không sợ trẫm."
Giả Nghị lắc đầu:" Bệ hạ, nếu chết trong tay người, họ sẽ được tiếng thơm vì chủ trương của mình mà chết, nếu chết trong tay Khúc Nghịch hầu bọn họ có khi mang tiếng ác. Huống hồ bệ hạ không vì chính kiến khác nhau mà giết người, họ đã nhìn ra điểm này ..."
Lưu Trường gật đầu, đột nhiên quay sang Trương Thích Chi:" Thích Chi trẫm đối xử với ngươi ra sao mà ngươi lại giúp người ngoài đối phó với trẫm."
"Thần xưa nay chỉ làm theo luật, không giúp ai cả."
Lưu Trường sắn tay áo lên, không ngờ Giả Nghị khuyên:" Bệ hạ, không liên quan tới Trương đình úy, nếu thần sai, thần nguyện tiếp nhận xử lý."
"Hắn nhốt cả nhi tử của ngươi rồi, mà ngươi còn nói cho hắn à?"
"Trương đình úy là người công chính, nếu có người vu oan hãm hại, tuyệt đối không để con thần bị oan. Nếu con thần có lỗi, để ông ấy xử trí, hẳn cũng rất công bằng."
Trương Thích Chi làm đình úy bao năm, lần đầu có người lên tiếng cho hắn, môi khẽ run, nhưng không nói gì.
Lưu Trường cũng không đánh hắn nữa:" Thôi, tên này đầu bằng sắt, không khéo làm bị thương nắm đấm của mình, ngươi về tiếp tục thẩm vấn đi."
"Vâng."
Trương Thích Chi nhanh chóng rời đi, Lưu Trường hậm hực:" Lục Giả, Thân Đồ Gia, Phùng Kính, Vương Điềm Khải, Trương Mạnh, Lưu Kính, Tống Xương, Sài Vũ ... Gần như tất ca lão thần đều phản đối, thế lực cực lớn. Cả Quý Bố và Loan Bố thì thực cũng phản đối, chẳng qua vì là xá nhân của trẫm nên không tiện lên tiếng thôi."
"Thành quả bỏ cấm thương càng lớn, bọn họ càng lo, nói trọng thương sẽ làm hại Đại Hán, trẫm không biết làm sao."
Giả Nghị nheo mắt:" Bệ hạ, cách hiện nay chỉ có cách trì hoãn, thần biết chuyện mình làm, thần không phạm pháp. Chỉ cần chống lại được đợt công kích này thì dễ làm rồi."
Sở dĩ xuất hiện tình huống này là vì miếng bánh quá lớn, đám người kia nói cái gì mà trọng nông, khả năng trong đó có người nghĩ thế thật, nhưng đại đa số cho rằng bỏ cấm thương là chặn đường làm ăn của mình. Dân gian kinh doanh phá vỡ lũng đoạn của đám hào tộc, họ muốn toàn bộ chuyện làm ăn rơi vào tay mình, còn bách tính đi làm ruộng là được, kiếm tiền cái gì?
Nhất là tên Lữ Lộc kia bằng vào cái gì mà kiếm nhiều tiền thế.
Khi lợi ích bị dụng chạm, đám người đó liền trở nên điên cuồng, bất chấp cả nguy hiểm mất đầu.
Lưu Trường hiểu điều ấy, y rất muốn đập chết hết lũ cặn bã đó, càng nghĩ càng giận:" Dám ép trẫm, trẫm mời a mẫu ra quản Thực hóa phủ."
Giả Nghị cười khổ:" Đại mẫu tuổi cao, sao làm được."
Lưu Trường định chửi, đột nhiên y ngẩn ra, sau đó cười rất quỷ dị:" Chuyện này trẫm có cách rồi, ngươi về nghỉ đi, mai triều nghị tới sớm vào."
Giả Nghị chẳng hiểu gì, vẫn rời Hậu Đức điện.
Hôm sau quần thần tụ tập ở cổng hoàng cung, bọn họ vui lắm, đây là lần đầu tiên bọn họ tiến công hoàng đế một cách hữu hiệu. Nhìn Giả Nghị liên tiếp bất lợi, toàn bộ Thực hóa phủ rơi vào nguy cơ, bọn họ không che giấu được nụ cười. Quá tốt rồi, đây là bước đầu thôi, bọn họ còn muốn làm rất nhiều việc.
Lật đổ Giả Nghị rồi sẽ tới toàn bộ Thực hóa phủ.
Triều nghị bắt đầu, bọn họ chuẩn bị công kích.
Lưu Trường vừa mới tới đã nói:" Các vị ái khanh, Khúc Nghịch hầu qua đời, lòng trẫm vô cùng đau buồn, nhưng Thực hóa phủ không thể một ngày thiếu chủ. Trẫm phải mau chóng an bài Thực hóa lệnh."
"Thái úy ở đâu?"
Trong đám đông một cường giả bước ra, mắt nhìn thẳng thiên tử:" Có thần."
"Trẫm phong khanh kiêm nhiệm Thực hóa lệnh."
"Vâng." Hàn Tín tiếp chiếu lệnh nhìn quần thần:
Giây phút đó toàn bộ triều đường im phăng phắc, không có lấy một tiếng động, đám đại thần như gà trống bị bóp cổ, nhìn chằm chằm vào Hàn Tín, không thốt lên lời.
Lục Giả là người đầu tiên trấn tĩnh lại:" Bệ hạ, không được, thái úy đâu có hiểu ..."
"Hử? Ngươi nói ta không hiểu cái gì?"
" Thần ... Thái úy tuổi cao ... Thần ... Nên ...." Lục Giả ú a ú ơ rồi lùi dần về chỗ:
Lưu Trường cười to:" Các ai khanh còn gì muốn tấu không?"
Quần thần như nuốt phải rồi, mặt ai nấy khó coi tới cực điểm.
"Còn thụy hiệu của Khúc Nghịch hầu, đã xác định chưa?"
"Bệ hạ, chưa ạ, người nói văn, người nói hiến, nên chưa thể xác định."
"Cái gì mà khó xác định? Nếu tranh luận không có kết quả thì dùng cả hai, cứ gọi là Khúc Nghịch Văn Hiến hầu đi."
"Bệ hạ, không thể!"
Tới nay chỉ hai người thụy hiệu đạt tới chữ Văn, là Văn Chung hầu Tiêu Hà và Văn Thành hầu Trương Lương.
Hai vị này công huân đã đạt tới mức kinh khủng rồi, trong mắt quần thần, Trần Bình không bằng hai người họ, nhất là ở mặt đạo đức, càng thua kém.
Trần Bình bụng đầy mưu mô, cả đời đưa ra vô số sách lược thất đức, người như thế sao xứng với thụy đẹp, còn sánh ngang với Tiêu Hà, Trương Lương.
Quần thần nổ tung.
Quyền quyết định thụy hiệu là của quần thần, là quyền căn bản nhất, họ không cho hoàng đế xen vào, nếu không thụy hiệu còn ý nghĩa gì nữa.
Lưu Trường vừa nói tới chuyện này, thế là quần thần quên chuyện Hàn Tín kiêm nhiệm, mang đủ lý lẽ cãi nhau, náo nhiệt vô cùng.
Y chỉ đề xuất thôi, dùng hay không là của các ngươi, y phủi đít bỏ đi.
"Ta thấy Văn Hiến hầu rất thích hợp." Hàn Tín lên tiếng:
Lục Giả lên tiếng:" Thái úy, bọn thần không phải nói không thích hợp, chỉ là thụy hiệu này hơi quá, không hợp với công lao của Trần hầu ..."
"Công lao? Nếu không có ông ta thì ta sớm đánh vào Trường An giết sạch các ngươi rồi, các ngươi nói có đủ không?"
"Đủ rồi, đủ rồi ạ."
"Vậy quyết định như thế đi, còn chuyện Thực hóa phủ, nghe nói các ngươi có điều bất mãn, vậy dâng thư cho ta ở đây."
Quần thần không ai dám nói.
Người vui nhất là Giả Nghị rồi, thao tác của hoàng đế làm hắn không biết phải nói làm sao nữa, đúng là dứt điểm trong một lần.
Hắn vừa mới thở pháo thì có giọng nói không hài hòa.
"Thái úy, thần muốn đàn hặc Tả thừa Giả Nghị, hôm nay muốn dẫn hắn về, chuyên bẩm báo với thái úy một tiếng."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com