Người lên tiếng là Trương Thích Chi, Lục Giả chỉ thấy trước mặt tối đen, đang định ngăn cản thì Hàn Tín đẩy ông ta sang bên, sắc mặt âm trầm:" Ngươi muốn làm gì?"
Trương Thích Chi không sợ:" Thần muốn đem Giả Nghị tới đình úy."
Quần thần hoảng hốt, thôi xong, đình úy hỏng rồi.
Quả nhiên Hàn Tín phất tay:" Kéo hắn đi chặt đầu."
Không có một tiếng phản đối, Hạ Hầu Anh đi tới tóm cổ áo Trương Thích Chi kéo đi xềnh xệch, hắn choàng váng kêu lên:" Thái úy không có quyền xử trí thần."
Hàn Tín chẳng buồn để ý, Hạ Hầu Anh lôi người ra tới cửa điện rồi, quần thần vội quỳ xuống:" Thái úy, Trương đình úy tuy mạo phạm, nhưng xin nể công tích thường ngày, tha mạng cho hắn."
"Quán Anh, còn ai lên tiếng cầu xin nữa thì cũng kéo ra chém đầu luôn."
Quán Anh gật đầu:" Vâng!"
Quần thần tức thì khựng lại không dám nói nữa.
Lúc này Trương Thích Chi đã bị hai giáp sĩ ấn xuống đất, lột mũ quan, Hạ Hầu Anh đứng bên giám trảm, một giáp sĩ khác tuốt trường kiếm kề lên cổ hắn, hơi lạnh làm hắn run lên, song vẫn ngẩng đầu:" Tướng quân, trong phòng ta có ba cuốn luật đang biên soạn, xin giao cho Vương công của Hoàng Lão, để ông ấy làm tiếp."
Hạ Hầu Anh chẳng đáp.
Giáp sĩ giơ kiếm chuẩn bị chém xuống thì Lữ Lộc vội chạy tới:" Khoan đã!"
Quát ngừng giáp sĩ xong, hắn xông vào điện:" Thái úy, bệ hạ có lệnh xá miễn tội chết cho Trương Thích Chi."
"Cái gì? Xá miễn gì? Anh, chém hắn." Hàn Tín mặt lạnh tanh:
"Thái úy, thái úy! Trương đình úy có công, còn trẻ, không biết có thể tha thứ một lần."
"Các nơi xảy ra chuyện, đình úy không biết gì, chó nhà thái tử sủa một tiếng, hắn biết ngay, loại đình úy đó dùng làm gì?"
Lữ Lộc cười nịnh:" Thái úy, sau khi hắn nhậm chức, làm việc công chính, bất kể là ai phạm pháp, hắn đều xử trí nghiêm khắc, đồng thời đối xử tử tế với bách tính. Dân gian có oan khuất đều trực tiếp dâng thư báo đình úy, bách tính rất tín nhiệm đình úy, sao có thể nói không công?"
"Miễn tội chết, bãi miễn quan tước, để Hạ Hầu Anh thay thế làm đình úy." Hàn Tín chẳng thèm nhiều lời, nói xong khinh bỉ rời đi:
Đại điện im ắng, Trương Thương chắp tay sau lưng thong thả rời đi, từ đầu tới cuối ông ta chưa nói nửa lời.
Có đại thần đuổi theo ông ta:" Trương tướng, chuyện này ngài phải lên tiếng khuyên can chứ ..."
Trương Thương cười nhạt:" Thôi, ta là lão sư của Giả Nghị, trước đó các ngươi nói ta không nên tham dự vào mà. Thế nên các ngươi tự xử đi, ta tiếp tục đi làm lịch."
Mọi người á khẩu.
Cùng lúc đó ở Hậu Đức Điện, bầu không khí khác hẳn, mặt Lưu Trường viết rõ hai chữ đắc ý:" Thế nào, xong rồi chứ? Thái úy còn trẻ, sống thêm 20 năm nữa cũng được, tới lúc đó đám chó già chết sạch, triều đình chỉ còn lại người của chúng ta. Hơn nữa 20 năm đủ thiên hạ thấy cái lợi của bỏ cấm thương, lúc đó con kẻ nào phản đối thì tức là vì lợi riêng, trẫm có giết cũng không cần cố kỵ."
Giả Nghị cảm khái:" Bệ hạ anh minh."
Quý Bố liếc hắn, sao bệnh của Trương Bất Nghi lại truyền cho ngươi thế:" Bệ hạ, làm thế có chút mạo hiểm, thái úy không giỏi chính vụ, nếu ông ấy cố chấp làm theo ý mình ..."
"Ngươi yên tâm, trước kia lúc Trần hầu còn thường ở cùng lão sư trẫm, khẳng định đã nói không ít thứ, lão sư ắt có cách."
"Đừng nói nữa, trẫm phải đi bái phỏng lão sư đã."
Rất nhanh Lưu Trường mang theo rất nhiều lễ vật tới phủ Hoài Âm hầu.
"Sư phụ!"
Lưu Trường gọi to đi vào, lúc này Song Anh Đại Hán ngồi trước mặt Hàn Tín, mặt mày cung kính, y đi thẳng tới ngồi giữa hai người, ai không biết còn tưởng Hàn Tín mới là hoàng đế."
"Thằng nhãi!" Hàn Tín không vui:" Vì sao không cho ta biết trước."
"Trẫm lo sư phụ từ chối." Triều đường có nhiều người như vậy, Lưu Trường chẳng sợ Hàn Tín từ chối mình, toét miệng cười:
Hàn Tín ghét bỏ, quay sang Hạ Hầu Anh:" Đình úy ngươi làm việc cho tốt đấy."
"Vâng vâng."
Mấy ngày trước Hạ Hầu Anh còn nói với y tuổi đã cao, không muốn đám nhận quan chức, Lưu Trưởng lẩm bẩm:" Sợ Hoài Âm hầu không sợ trẫm chứ gì, ngươi cứ đợi đấy."
"Bệ hạ nói gì thế?"
"Không có gì, sư phụ, Giả Nghị tuy còn trẻ, nhưng năng lực miễn cưỡng vẫn được, sư phụ nên nghe lời hắn nhiều hơn, chuyện này quan trọng ..."
"Không cần ngươi dạy ta."
Lưu Trường bỏ lễ vật vào trong phòng, khi định đi thì Quán Anh chạy theo:" Bệ hạ, thần cả đời này không thích gì khác, chỉ thích cung, thần cất giữa tám cây cung, đó là cái cuối cùng của thần rồi, xin bệ hạ trả cho thần."
"Hả cung nào? Trẫm không hiểu?" Trường lão gia quen dùng thứ tốt nhất, mà cung tốt nhất Trường An ở nhà ai không phải nói nữa, chỉ là y dùng đồ rất hao, thế nên khổ cho Quán Anh:
"Bệ hạ trước kia lấy của thần bảy cái cung, thần không nói gì. Nhưng cái cuối cùng này bệ hạ cũng lấy thì quá rồi, giờ thần không có cái nào nữa."
"Trọng phụ, thế này nhé, cây cung đó để lại chỗ trẫm, trọng phụ đã già rồi, không nên dùng cung nữa, trao đổi thế nhé."
Cái gì bị Lưu Trường lấy đi bất kể là gà qué hay ngựa dê, cơ bản là không lấy lại được, Lữ Lộc từ bé đã hiểu điểm này nên khuyên bảo Quán Anh chấp nhận sự thật.
Khi Quán Anh hồn xiêu phách lạc về nhà, có giá thần vui mừng chạy ra:" Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ."
"Chúc mừng cái rắm, bây giờ ta không có cung để dùng nữa rồi." Quán Anh mắng xong lại hỏi:" Xảy ra chuyện gì?"
"Sáng sớm nay bệ hạ sai người mang lễ vật tới, nhưng gia chủ không có nhà."
Rất nhanh gia thần mang lễ vật của hoàng đế ra đặt trước mặt Quán Anh, mười ba cây trường cung. Quán Anh vội cầm lấy, không cái nào của ông ta, nhưng bất kể chất liệu hoặc trang sức đều rất xứng:" Đây không phải cung của Đại Hán."
"Bệ hạ nói là do ngoại vương các nơi tiến cống, đa chủng loại, đều là tốn nhất, nên ban cho gia chủ."
Quán Anh kéo cung hướng về phía xa, với sức lực của ông ta, muốn kéo căng rất khó.
Ông ta mừng lắm, hết sợ cái này lại sờ cái kia, thích không rời tay, thậm chí cười ngốc nghếch như Lưu Trường rồi.
"Thằng nhãi này, sớm biết thế đã sớm để nó lấy thêm vài cái."
"Năng lực của chư hầu không phải ở trị quốc, mà là phó tá đế vương, ta không cần trị quốc, vì huynh trưởng rất thương ta, sẽ phái cho ta nhân tài trị quốc tốt nhất. Nhưng có những chuyện chỉ chư hầu vương làm được, quốc tướng không làm được, nếu đại thần liên hợp đối phó với huynh trưởng ta, ta sẽ gây áp lực với họ, để họ không dám làm gì huynh trưởng ta."
"Đó là thứ ta muốn học."
Lưu Tứ ngồi trước mặt Công Tôn Hoằng nói lý giải của mình.
Công Tôn Hoằng hài lòng:" Điện hạ học rất nhanh, đúng như lão sư nói, là một miếng ngọc thô."
"Ta là ngọc thô, ta ngọc thô." Lưu Tứ tức thì lộ nguyên hình, cười ngốc nghếch:
Đúng lúc này ngoài cửa có giọng người trẻ tuổi:" "Xin hỏi, nơi này có phải là Công Dương học phái không?"
Lưu Tứ đang được sư chất khen ngợi thì bị cắt ngang, lòng khó chịu, quát ra ngoài cửa:" Không phải, đi nhầm rồi, đây là mẫu dương học phái."
Công Tôn Hoằng vội vàng đi ra ngoài cửa, ở đó có một trung niên béo tốt và một thiếu niên.
Người trung niên mặc nho phục trông nhã nhặn, không cao lắm, thấy có người ra liền cúi mình thi lễ. Thiên niên bên cạnh gầy gò, ánh mắt nhút nhát, trông không thông minh cho lắm, đứng ngây ra. Người trung niên phải đẩy mạnh một cái mới hành lễ.
"Đây là Công Dương học phái, không biết ngài có gì chỉ giáo?" Công Tôn Hoằng hỏi:
Lưu Tứ không biết từ lúc nào cũng chạy ra, nhìn ngó tiểu tử ngốc.
"Tại hạ tới bái phỏng Công Dương Thọ lão tiên sinh, không biết tiên sinh có nhà không?"
"Ông ấy ra ngoài rồi, hiện chưa về, xin mời vào."
Người kia vội lắc đầu:" Không dám làm phiền, nếu lão tiên sinh không có nhà, tại hạ đợi ở đây vậy."
Công Tôn Hoằng mời mấy lần, người kia không dám vào, đành dẫn Lưu Tứ quay lại, Lưu Tứ nghi hoặc:" Người đó là thế, vì sao không chịu vào?"
"Là vì biểu thị kính trọng với tổ sư."
"Tổ sư ông ta cũng là Công Dương Thọ à?"
"Không phải ... Ài sư thúc, chúng ta tiếp tục học tập thôi."
Công Tôn Hoằng thời gian qua đúng là dạy cho Lưu Tứ rất nhiều thứ, thằng nhãi ngày tuy cực kỳ ngang bướng nhưng thông minh, có suy nghĩ riêng, không phải chỉ biết bảo sao nghe vậy. Rất giỏi biến thứ của người khác thành của mình, ở phương diện này, khá có phong cách của a phụ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com