Trung niên bên ngoài nghe tiếng dạy học bên trong truyền ra, mặt càng hoan hỉ, còn thiếu niên chẳng phản ứng gì, có vài phần thần thái đờ đẫn chậm chạp của Tiêu Diên khi còn nhỏ.
Nửa canh giờ sau có người vội vàng tới nơi này, người trung niên vội vàng bái kiến:" Dám hỏi có phải là Công Dương công, tại hạ sớm nghe hiền danh ..."
"Các hạ nhầm rồi, ta là Hồ Mẫu Sinh, người mà ngài nói tới là lão sư của ta."
"A, thì ra là Hồ công."
Danh tiếng của Công Dương Thọ còn không bằng Hồ Mẫu Sinh, vì văn chương của hắn là khách quen trên báo chí. Các học phái khác không ưa phái Công Dương nhưng không có ác ý với Hồ Mẫu Sinh, đều thấy ông ta là đóa sen trắng, sống trong bùn vẫn trong sạch.
Hồ Mẫu Sinh không tán đồng mấy lời ấy, nếu không có lão sư, đứa bé nhà nghèo như hắn làm gì có cơ hội đọc sách.
"Tại hạ là người Quảng Xuyên, họ Đổng, đây là nhi tử, tên Trọng Thư." Người trung niên giới thiệu:
Hồ Mẫu Sinh nhìn đứa bé, sau đó gật đầu.
"Là thế này, tại hạ sớm nghe hiền danh của ngài, đứa con này cực kỳ thích đọc sách, mê văn. Lần này dẫn nó tới đây là để bái kiến làm môn hạ của ngài ..."
"Lão sư ta vẫn còn, nếu ngài muốn, có thể đợi, lão sư khẳng định muốn thu môn đồ."
Thực ra hắn không muốn thu đồ đệ, nhận Công Tôn Hoằng là vì thân thế, khiến hắn liên hệ với bản thân. Bản thân hắn bận lắm rồi, không có tinh lực truyền thụ đệ tử, sợ làm lỡ dở con người ta.
"Vậy tại hạ đợi lão tiên sinh."
Lại thêm một canh giờ nữa, lão tửu quỷ Công Dương Thọ mới về, Hồ Mẫu Sinh vội vàng đi tới đón, ngửi mùi rượu trên người ông ta, không vui chất vấn:" Lão sư sao sáng sớm đã đi uống rượu, không phù hợp với lễ pháp."
"Lễ pháp đâu phải thiết lập cho người như ta." Công Dương Thọ cười:" Mà dùng để hạn chế quân tử như ngươi, với ta, chỉ luật pháp mới hạn chế được.”
Hồ Mẫu Sinh vội đem chuyện bẩm báo, ông ta quan sát đôi phụ tử kia:" Ngươi từ Quảng Xuyên tới cầu học à, ta có danh vọng như thế từ bao giờ?"
Người kia đáp:" Uy danh của ngài ở Quảng Xuyên ai cũng biết ạ."
Công Dương Thọ vui lắm, vẫy tay gọi đứa bé tới trước mặt mình, xoa đầu nó:" Ngươi tên là gì?"
"Đổng Trọng Thư ạ."
"Có muốn làm đệ tử của ta không?"
Đứa bé nhìn a phụ, sau đó sợ sệt nói:" Muốn ạ."
"Được, vậy theo ta học đi."
Người trung niên mừng rỡ, ông ta không ngờ vị đại nho này dễ tính như thế, bái tạ mãi, sau đó hỏi thứ cần để bái sư. Sau khi biết phái này không cần lễ bái sư càng vui mừng, dường như tới đúng nơi rồi, bái tạ xong rời đi. Đứa bé kia rụt rè đứng trong sân, không dám nói chuyện.
"Khẩu âm của ngươi lạ quá." Lưu Tứ đi tới:" Dạy ta được không?"
"A phụ ngươi sao bỏ ngươi lại mà chạy, ngươi là con đẻ ông ta sao?"
"Chắc thế."
"Chắc?"
Trò chuyện một lúc Lưu Tứ mới biết đứa bé này hơn mình mấy tuổi, trông gầy gò mới nghĩ nó nhỏ.
"Ta rất thích đọc sách, lúc đầu a phụ cao hứng lắm, sau lại phản đối."
"Vì sao?"
"Chắc là vì từ lúc ta mải đọc sách nên đi lạc lên núi, a phụ ta muốn ta chơi, nên xây giả sơn, nhưng ta không thích chơi, giấu sách vào đó đọc. Tỷ tỷ ta cũng thích đọc sách, ngày ngày tới đó."
Lưu Tứ nhìn đứa bé này trắng trẻo, ngũ quan đoan chính, hỏi: "Tỷ tỷ ngươi bao tuổi?"
"Hơn ta một tuổi."
"Ha ha ha, hảo huynh đệ, nào, nào, ngồi xuống đây, ngươi thích đọc sách à, tốt lắm ..."
Khi Hàn Tín đi vào Thực hóa phủ, quan viên nơi này sớm xếp thành hai hàng nghênh tiếp.
Ông ta nhìn qua cau mày mắng: "Sao không mặc giáp?"
Mọi người ngớ ra, Giả Nghị vội đi tới đáp:" Thái úy, bọn thần không đi đánh trận."
"Không mặc giáp cũng được, phải có vũ khí."
Giả Nghị vội hạ lệnh, mọi người vội đi lấy vũ khí, có người cầm kiếm, người lấy trường nỏ, Hàn Tin nhìn người đó gật đầu hài lòng. Hàn Tín ngồi xuống thượng vị, mọi người đứng thẳng như giáp sĩ, chẳng giống Thực hóa phủ, như quân doanh Bắc quân.
"Tốt lắm, sau này làm việc phải có tinh thần này, không được lơ là."
"Vâng!"
"Giả Nghị ở đâu?" Hàn Tín hô:
"Mạt tướng ... Có thần." Giả Nghị thiếu chút nữa thì đáp nhầm, lòng cười khổ, sức cảm nhiễm của vị này quá lớn:
"Báo cáo tình huống!"
"Vâng!"
Thế là cả phủ vang lên tiếng báo cáo gọn gàng dứt khoát, Hàn Tín hạ lệnh:" Nếu ta không có mặt do Giả Nghị phụ trách, Giả Nghị không có mặt thì do Trực Bất Nghi phụ trách"!
"Giả Nghị theo ta, người khác, cởi giáp!"
Đám quan lại kích động nhìn thái úy vào nội đường, tiếp đó vội vàng tụ tập với nhau:" Trời ơi, thực sự là Hoài Âm hầu đấy, ta tận mắt nhìn thấy ông ấy, còn được thao luyện."
"Vừa rồi ta còn được ông ấy mắng nữa."
Trực Bất Nghi cảm thán:" Hoài Âm hầu lấy cách luyện binh để quản lý chính sự, đúng là không ngờ."
"Ta thấy không ngờ nhất là cường nỏ của Đồ Đường, ngươi giấu nỏ ở đây khi nào? Ngươi muốn làm gì, bọn ta có ai đắc tội với ngươi à?"
Người trẻ tuổi tên Đồ Đường gượng cười:" Đây là nỏ của a phụ ta, ông ấy chê ta quá yếu ớt, sợ ta làm mất mặt ông ấy, tặng ta cường nỏ, để hộ thân."
Trong phòng, Hàn Tín căn dặn Giả Nghị.
"Khi đánh trận, cơ hội tốt nhất là lúc địch không phòng bị, nay chính là cơ hội tốt nhất, ngươi phải nhân lúc quần thần không ngờ tới mà hạ lệnh thi hành, lát ta tiếp kiến quần thần ở đây, còn ngươi ra ngoài làm việc."
"Vâng!"
Khi đám đại thần tới Thực hóa phủ, thấy một đám người mang vũ khí làm việc thì giật mình, một ngày không gặp mà đám người này như là uống nhầm thuốc, ai nấy mang thần thái giáp sĩ, mày nhíu chặt nghiêm túc, làm việc quy củ. Khi họ vào phòng trong thì Hàn Tín ngồi thượng vị, bên cạnh có người ghi chép trò chuyện.
"Ngươi đàn hặc Thực hóa phủ, nói lạm dụng tài lực của triều đường, nói xem, lạm dụng thế nào?"
"Thần ... Thần không chỉ trích, thần chỉ thấy rằng, thực hóa phủ là cơ cấu mậu dịch, phải tự phụ trách tài chính, chứ không phải thiếu phủ .... Thái, thái úy hiểu lầm ..."
"Ký tên vào đây rồi xéo."
"Vâng!"
Hàn Tín làm việc một ngày giải quyết hết hiểu lầm, té ra những đại thần kia đàn hặc Thực hóa phủ đều là hiểu lầm hết.
Xử lý xong công việc, Hàn Tín khinh thường đứng dậy:" Ta cứ tưởng chính vụ khó thế nào, ra là dễ vậy, đám hậu sinh các ngươi trước kia làm việc không cố gắng."
Trực Bất Nghi ở bên ghi chép gật đầu liên hồi.
Đúng, đúng, đúng, ngài nói gì chẳng đúng.
Giờ ngài kéo con hươu ra bảo nó là ngựa cũng đúng nốt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com