Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 888 - Chương 889: Bệ Hạ, Để Thần Làm Đi!

Chương 889: Bệ hạ, để thần làm đi!

"Nhà nó nghèo khó, không mua được sách vẫn kiên trì đọc sách. Nó vì được đọc sách mà năm sáu tuổi ra ngoài làm việc kiếm sống, người hiếu học như thế, con chưa từng thấy."

"Vì thế con trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, chẳng phải a phụ nói phải biết giúp đỡ người khác sao?"

"Đó là lý do ngươi trộm tàng thư của trẫm à?" Lưu Trường vẫn rất phẫn nộ, sống hơn ba mươi tuổi, chỉ có mình trộm của người khác, bây giờ bị người ta trộm rồi:

Lữ Lộc xoa đầu Lưu Tứ:" Tứ biết trộm sách rồi, hiếm có. Xem ra Công Dương Thọ giỏi đấy, nếu ngươi muốn sách nói một tiếng là được, cần gì phải trộm."

Lưu Trường chú ý chuyện khác:" Ngươi nói đứa sư đệ của ngươi tên là gì?"

"Đổng Trọng Thư ạ."

"Không tệ, không tệ, hiếm khi thằng nhãi ngươi có lòng tốt giúp người. Được, trẫm không so đo nữa, nhưng sau này không được trộm sách nữa."

"Vâng!" Lưu Tứ vui vẻ chạy khỏi nơi này:

Lưu Trường cau mày, y biết Đổng Trọng Thư là nhân vật có nhiều đánh giá trái ngược, người thích ông ta thì tôn ông ta là thánh hiền Nho gia, người ghét thì bảo ông ta là nguồn tai họa. Nhưng dù thế nào ông ta cũng là người lãnh đạo Nho gia đánh bại Hoàng Lão, học vấn vô song.

Bị thằng nhãi làm vướng chân, Lưu Trường xử lý xong chuẩn bị tới Thực hóa phủ, muốn tuần tra xem sư phụ lão nhân gia làm việc ra sao, đống thời là cổ vũ đám hậu sinh cố gắng làm việc.

Lưu Trường vừa tới cổng Thực hóa phủ liền thấy ngay thay đổi ở nơi này.

Hai quan lại nghênh tiếp khách ở cổng đều mặc giáp mang vũ khí, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hoàng đế tới, họ vội hành lễ rồi đứng sang bên nhường đường.

Lưu Trường hồ nghi nhìn một thủ vệ canh cửa:" Đường à? Ngươi làm gì thế, đánh trận à?"

"Bẩm bệ hạ, thần theo lệnh thái úy, đón khách qua lại."

"Có kiểu đón khách thế này à? Thương cổ tới đây không phải bị các ngươi dọa chết khiếp sao?"

"Bẩm bệ hạ, đây là lệnh thái úy."

Lưu Trường đi vào trong, ai nấy mặt mày nghiêm túc, bước chân nhanh nhẹ, giỏi thật, đây là cách trị quân mà. Lưu Trường được một giáp sĩ, à một quan lại dẫn tới gian phòng trong cùng, chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng quát mắng."

"Năm nay thông thương sao hao phí lớn như thế mà chỉ đem về chút ít thế này? Ta dẫn một nghìn kỵ binh đi một vòng còn đem về bằng mấy! Hạ lệnh, bọn họ nghĩ cách nâng cao thu hoạch, còn dám qua loa, xử theo quân pháp!"

"Vâng!"

Lưu Trường hoang mang nhìn quan viên kia như tướng quân nhận lệnh rời đi:" Sư phụ, chuyện gì thế?"

"Làm chính vụ." Hàn Tín đáp một câu rồi cầm tấu chương lên đọc:

Lưu Trường cẩn thận hỏi:" Giả Nghị còn sống chứ?"

"Hắn ra ngoài tìm thương cổ bàn chút việc."

"Sư phụ, làm thế này không được, dù sao chuyện này khác với đánh trận, phải nói lý, không phải là muốn làm gì thì làm ... Trẫm để sư phụ tới là để chống lưng cho Giả Nghị, không phải là để sai hắn chạy khắp nơi."

Hàn Tín sầm mặt lấy ra đống văn kiện đập lên bàn.

Lưu Trường suýt tưởng ông ta muốn đánh mình, né xong mới biết không phải:" Đây là cái gì?"

"Thành quả năm ngày qua, trước kia khi Trần Bình quản lý không thi hành được những chính sách này, giờ thi hành hết rồi, không ai phản đối, hết sức thuận lợi."

Lưu Trường á khẩu.

Rời Thực hóa phủ, Lưu Trường đau đầu lắm:" Lộc, trẫm lần đầu thấy người xử lý chính vụ như thế, sư phụ trẫm đúng là bạo quân."

Lữ Lộc cũng sợ hãi:" Vâng, thần nghĩ đám thương cổ thà tới Hà Tây làm việc với Lưu Kính còn hơn ấy chứ."

"Bọn chúng tự chuốc lấy mà thôi, trước kia ra sức cắn Giả Nghị, giờ biết cái tốt của Giả Nghị cũng quá muộn rồi ... Có điều chúng ta phải trông chừng sư phụ, không để ông ấy quá đà ..."

Đột nhiên có người xông tới xe ngựa của hoàng đế, Lữ Lộc chưa kịp phản ứng thì một đống giáp sĩ và Tú Ý bốn phương tám hướng xông tới, đè người đó xuống đất. Toàn bộ con đường hỗn loạn, mọi người vội vàng bỏ chạy, giáp sĩ nhanh chóng vây quanh hoàng đế, Lữ Lộc tuốt kiếm nhìn quanh.

Chỉ có Lưu Trường ngao ngán:" Đó không phải là thích khách, chỉ là ông già tay không tấc sắt, đứng lên đi, đừng đè chết người ta."

Lữ Lộc vội hạ lệnh, giáp sĩ giải ông ta tới.

Đó là ông già gầy khô như que củi, bị hai giáp sĩ to như gấu khống chế, trông càng bé nhỏ.

"Lão trượng, tìm trẫm có việc gì?"

"Quý nhân, tiểu dân có oan, muốn tố cáo lên trên, xin ngài giúp ..."

Lưu Trường chỉ hoàng cung:" Nơi đó có chỗ chuyên để các ngươi kêu oan, trong thành có đình úy phủ, sao lại chặn xe trẫm?"

Ông già tuyệt vọng nói:" Người tiếp đãi ở hoàng cung không chịu tiếp nhận, đình úy thì tiểu dân không qua nổi đại môn."

Lưu Trường nổi giận:" Trương Thích Chi đang làm gì?"

Lữ Lộc vội nói:" Bệ hạ, hắn bị miễn chức rồi ... Giờ Hạ Hầu tướng quân thay thế."

Lưu Trường cau mày, bảo ông già lên xe, ông già không nhịn được nữa, đem oan khuất kể ra.

Ông ta vốn là thương cổ địa phương, có chút gia sản, cả nhà sống ung dung nhàn nhã, nhưng vì không hối lộ theo yêu cầu của huyện lệnh, cho nên huyện lệnh dùng đủ lý do gây chuyện, làm ông ta nhà tan cửa nát, sản nghiệp của ông ta đều thuộc về người khác, nhi tử ông ta một lần ra ngoài liền mất tích, tới nay không có tin gì.

Lưu Trường nheo mắt:" Ngươi nói huyện thành nào?"

"Quý nhân, là Hứa huyện."

Nếu Lưu Trường nhớ không nhầm, huyện lệnh nơi đó là Chu Ý, tôn tử của Chu Xương? Vậy thì chuyện này đúng rồi, Lưu Trường sớm biết tên đó không tốt lành gì.

"Ngươi bố trí cho lão trượng này trước, phái người gọi Quý Bố tới đây."

Rất nhanh Quý Bố tới nơi, mấy năm qua Quý Bố làm ngự sử có nhiều đột phá ở phương diện giám sát, tạo nhiều con đường tố cáo lên trên, giám sát bách quân không tệ. Nay lại xảy ra chuyện này làm Lưu Trường cực kỳ khó chịu.

"Quý công, ngài thiết lập rất nhiều cơ cấu khiếu nại, sao lúc quan trọng lại chẳng tác dụng gì thế?"

Quý Bố có thể cảm nhận được sự tức giận của hoàng đế qua cách xưng hô này, nhưng không rõ chuyện gì, ông ta vẫn nhận tội:" Do thần quản không nghiêm."

"Hứa huyện lệnh Chu Ý, đoạt gia sản, hại mạng người khác, chuyện này trẫm đã phái người đi tra. Nếu là thật thì ngươi khỏi làm ngự sử đại phu nữa. Người kia đi khiếu kiện khắp nơi, cùng đường rồi mới chặn xe trẫm. May là xe trẫm, nếu là xe người khác thì chuyện này bỏ qua rồi. Ngươi thiết lập mấy cơ cấu, nhưng không cái nào thụ lý ..."

"Chu Ý à ... Nhi tử Phần Âm hầu, tôn tử Phần Âm túc hầu ... Danh vọng cả đời của ông ấy hủy toàn bộ trong tay đứa tôn tử này rồi."

"Nếu là sự thực trẫm băm vằm hắn, kẻ che chở cho hắn trong triều, trẫm cũng kéo ra chém đầu hết."

"Còn cả ngươi, đừng nghĩ là xá nhân của trẫm mà trẫm thiên vị ngươi, nếu đúng, ngươi cũng không thoát khỏi can hệ."

Quý Bố không bao biện gì cả, chỉ bái lạy:" Thần sẽ đi điều tra ngay."

Ông ta đi rồi, cơn giận của Lưu Trường chưa tan:" Xem ra trẫm quá nhân tử với bọn tặc tử rồi, nên chúng ngày càng không coi trẫm ra gì."

Lữ Lộc nhỏ giọng nói:" Bệ hạ chớ giận, đám gian tặc này giết mãi không hết, bất kể xử trí thế nào thì vẫn còn kẻ làm bậy, giờ đã ít hơn trước rất nhiều, đó là thành quả ... Bệ hạ muốn khắp thiên hạ đều cần cù vì dân như bệ hạ là không thể."

"Trẫm nói được làm được, Quý Bố không làm được không có nghĩa người khác không làm được, gọi Triều Thác tới cho trẫm."

Lữ Lộc không khuyên nữa, nhưng trong lòng lo lắm, sợ hoàng đế giận quá mất khôn, trực tiếp để Triều Thác điều tra. Tới khi đó tên này chuyện bé xé ra to, chém giết bốn phương.

Khi Triều Thác tới bái kiến, nghe bệ hạ hỏi.

"Thác, ngươi có muốn làm ngự sử đại phu không?"

"Dạ!" Ngay cả Triều Thác cũng xuýt nhảy dựng lên, bệ hạ vừa nói cái gì thế?

Mình làm ngự sử à?

Ngự sử đại phu giám sát bách quan, có thể xử trí bất quỳ quan viên nào, nếu ngự sử mạnh mẽ chút có thể bổ nhiệm, thăng chức, bãi miễn quan viên, điều phối quân đội, chấp hành pháp lệnh, ban thưởng tướng lĩnh ... Chẳng có gì không quản được.

Quyền lực này cực cao.

Thấy Triều Thác đờ đẫn, Lưu Trường khinh bỉ:" Bảo ngươi làm ngự sử thôi mà ngươi thành thế này, nếu bảo ngươi làm quốc tướng, không phải ngươi húc đầu chết tại đây à?"

"Bệ, bệ hạ ... Thần thần muốn." Triều Thác mắt sáng rực, toàn thân phấn khích:

"Gian tặc thiên hạ quá nhiều, chúng tàn hại bách tính ... Quý Bố không trị được, trẫm học được một thứ từ lão sư, bệnh trạng khó trị thì phải dùng thuốc mạnh."

"Bệ hạ, để thần làm đi, thần chính là thuốc mạnh. Thần thề, trong một năm làm sạch thiên hạ, bách quan bổn phận, nếu có kẻ phạm pháp, thần đâm đầu chết trước mặt bệ hạ."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment