Ba bốn ngày sau, chuyện ở Hứa huyện xôn xao khắp Trường An.
Chuyện được xác minh là đúng sự thực, Chu Ý bị bắt lập tức, ngay cả a phụ hắn Chu Khai Phương cũng bị liên lụy, là tôn tử của Chu Xương, việc làm của Chu Ý gây ảnh hưởng vô cùng ác liệt, mất hết mặt mũi của Chu Xương.
Quần thần đang đợi lửa giận của hoàng đế thì sấm sét giáng xuống.
Bệ hạ muốn bãi chức Quý Bố, lấy Triều Thác thay thế.
Lúc vừa nghe tin này, quần thần không tin lắm, Triều Thác là ai, chẳng qua là tên hậu sinh lỗ mãng, chẳng có công lao, chẳng có uy vọng gì, sao xứng làm tam công?
Nhưng vài ngày sau khi hoàng đế tại triều nghị lệnh Triều Thác làm ngự sử, cả triều đường nổ tung.
Lưu Trường không định hỏi quần thần, đây là quyền lực của hoàng đế, người khác không có tư cách bình luận, vì tam công phụ trách bọn họ, họ không được bình luận hay quyết định cấp trên của mình.
Triều Thác dày công ăn mặc, trước sự chứng kiến của quần thần, đội quan miện, mặc miện phục, chính thức làm tam công.
Hết thảy diễn ra quá nhanh, quần thần chưa kịp phản ứng thì tam công mới tinh đã ra lò.
Triều Thác đứng bên cạnh Trương Bất Nghi và Trương Thương, quay đầu nhìn quần thần, nhếch mép lộ hàm răng trắng ởn, trông có chút đáng sợ.
"Chư vị, sau này phải giữ bổn phận, hỗ trợ ta quản lý thiên hạ, nếu có kẻ loạn pháp kỷ, ta tuyệt đối không niệm tình riêng."
"Vâng!" Quần thần đáp rất yếu ớt:
Lưu Trường để Triều Thác thoải mái thể hiện uy nghi của mình, chuyện Chu Ý đã chọc giận y, nếu mềm không được, trẫm cho các ngươi biết cứng là thế nào.
"Chu Ý phạm tội, phải diệt tộc, có điều bệ hạ nhân từ, miễn diệt tộc, Phần Âm hầu Chu Phai Phương dạy con không nghiêm, miễn tước vị, biếm làm thứ dân! Huyền thừa, huyện úy, toàn bộ quan viên đương địa tổng cộng bốn lăm người, giết ngoài chợ."
Quần thần xôn xao.
Triều Thác cười:" Các vị đừng sốt ruột ... Quan viên khấu hôn phủ Trường An không tiếp nhận oan tình, cùng đám quan viên bao che quyền quý, giết!"
"Đình úy thụ lý vụ án, cố tình kéo dài, sáu kẻ liên quan, giết, còn lại miễn chức biếm làm thứ dân."
"Nguyên chủ quản Trương Thích Chi, quản giáo bất lực, làm lỡ chính sự, mua danh kiếm tiếng, phạt 30 giáo, lao dịch hai năm."
"Hiện chủ quản Hạ Hầu Anh, làm việc không tốt, niệm tình mới nắm quyền, tước giảm 1000 thực ấp."
"Thành môn giáo úy Lữ Sản, sau khi đăng ký bách tính tới khiếu nại không phái quan viên hộ tống, không báo đình úy, lơ là chức vụ, đánh 20 roi."
"Đồng Quan thủ Từ Kham, biết có bách tính khiếu nại tới làm khó, cố ý không cho qua, đòi hối lộ, toàn bộ kẻ liên quan gồm bảy người, giết ngoài chợ."
"Nguyên ngự sử Quý Bố, làm việc bất lợi, lơ là chính vụ, miễn hầu tước, phạt 30 giáp."
"Toánh Xuyên quận thủ Cao Uyển hầu Bính Thiến, giám sát bất lực ..."
Mỗi câu Triều Thác nói ra, làm quần thần sởn da gà.
Hắn cứ nói tiên tiếp, quần thần bắt đầu sợ, như thế này liệu có chăng mình cũng xuất hiện trên danh sách, nhiều quan viên run bần bật. Tên này chơi khác hẳn Quý Bố, nói chém là chém.
"Ta sẽ ban hành chính lệnh, từ nay trở đi bách tính có oan khuất có thể tới Trường An khiếu kiện, bách tính nơi nào không biết có thể khiếu kiện lên trên thì xử lý quan viên đương địa. Một khi có bách tính khiếu kiện, dọc đường phải hộ tống, đảm bảo ăn ở, dám ngăn cảm, chém giữa chợ! Một khi họ tới Trường An, quan viên đương địa phải thụ lý, từ chối hoặc trì hoãn, chém giữa chợ! ... Một khi phía dưới có oan khuất mà không thể khiếu kiện lên trên, xử trí liên đới."
Quần thần cúi gằm mặt, thấy hô hấp cũng khó khăn.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, giao triều nghị cho Triều Thác, y rời khỏi nơi này, đi rất xa rồi vẫn nghe thấy tiếng rống phẫn nộ của Triều Thác.
"Bệ hạ thực sự để hắn làm ngự sử đại phu à?" Lữ Lộc trông có vẻ sốc:
"Có gì không ổn?"
"Hắn làm ngự sử đại phu chưa tới một canh giờ đã giết hơn trăm quan viên, thần sợ để hắn làm một năm, không ai làm quan nữa.
Lưu Trường cười to:" Nếu Đại Hán chỉ toàn loại vô năng, tàn hại bách tính, vậy để chúng biến mất toàn bộ đi. Trầm tìm quan viên để trị thiên hạ, chứ không phải hại thiên hạ.”
Triều nghị tiến hành đúng ba canh giờ, các đại thần lảo đảo rời hoàng cung, nhưng không ai dám đỡ ai, vì họ sợ quá gần gũi với ai đó mà mang họa.
Hắn làm thế mà gọi là trị thiên hạ à? Hắn đang trút giận thì có, hoàn toàn vì đối phó với đại thần, giờ phải làm sao?
Quần thần mặt mày đau khổ, bọn họ thậm chí không dám than vãn, sợ bị chém giữa chợ.
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Lưu Tứ xông vào phòng, Lưu An luống cuống đứng dậy, Thuần Vu Đề Oanh thì đỏ mặt cúi đầu.
" A, đại tỷ cũng ở đây à?"
Lưu An thở dài, bực bội hỏi:" Đệ tới làm gì?"
"Tin tức tốt, đại ca, Trương Thích Chi phải đi lao dịch rồi."
"Hả?"
"Thật đầy, truyền khắp hoàng cung rồi, Trương Thích Chi trước kia đắc tội với Triều Thác, giờ Triều Thác làm tam công, cho hắn đi lao dịch, nghe nói còn xét nhà.”
Lưu An lẩm bẩm:" Triều Thác báo thù cũng rõ ràng quá rồi."
"Đại ca, sao huynh trông chẳng vui vẻ gì? Tên đó suốt ngày nhắm vào huynh, đối phó với chúng ta ... Giờ thì hay rồi, hắn không còn nữa." Lưu Tư vỗ tay reo hò:
Lưu An cười nhạt:" Không còn Trương Thích Chi nhưng có tên khác ác hơn, đệ mà rơi vào tay Triều Thác sẽ gặp vấn đề lớn đấy."
"Nhưng Triều Thác không nhắm vào chúng ta."
"Mong là như vậy."
Lưu An bảo Thuần Vu Đề Oanh đi trước, bế cái thứ kia lên, rời Trữ quân điện, hỏi cận thị:" A phụ ta ở đâu? Hậu Đức Điện hay Trường Lạc cung."
"Bệ hạ đang ở Hậu Đức Điện bàn việc với Trương tả tướng."
Trong Hậu Đức Điện, Trương Bất Nghi tán dương cách dùng người của bệ hạ, đồng thời biểu lộ chút lo lắng.
"Bệ hạ, Triều Thác sau khi nhậm chức đã không giấu giếm gì nữa, riêng hai ngày qua hắn bắt trên 400 quan viên, chém đầu hơn một trăm ... Quần thần giận mà không dám nói, thần sợ cứ thế này, sớm muộn hắn cũng chết trong tay các đại thần."
"Có thể phái thêm giáp sĩ bảo vệ hắn."
"Còn vài quận quân địa phương, họ thấy oan uổng, dâng tấu hi vọng miễn tội."
"Bảo họ dâng thư cho Triều Thác đi, trẫm không quản. Còn có chuyện gì nữa không?"
Trương Bất Nghi hạ thấp giọng:" Thần thương lượng với Quán hầu rồi, ba ngày sau ông ấy sẽ tới Trường Sa, chuyện mỏ vàng đã thỏa hiệp, ông ấy sẽ không nói ra ngoài, nhưng chúng ta phải chăng nên đổi cách thức? Tránh sau này xảy ra chuyện tương tự."
Hai người đang mật mưu thì Lưu An dẫn đệ đệ vào.
Trương Bất Nghi không nói thêm gì nữa, cáo từ rời đi, trước nay hắn luôn giữ khoảng cách với các công tử.
"A phụ, đây là văn chương hôm nay." Lưu An lấy văn chương từ ống tay áo ra:
Lưu Trương xem qua một lúc, mừng rỡ:" Tốt, tốt, được trẫm gợi mở, ngươi viết tốt lắm."
"Đây là mở đầu, nội dung tiếp theo con đang nghĩ. Viết được ra cũng là nhờ a phụ chỉ điểm, nhiều tri thức thiên văn học như vậy, con không viết được."
"Mặc dù là ta gợi ý, nhưng ngươi viết không tệ, tối nay trẫm mở tiệc, nhớ tới sớm." Lưu Trường đảo mắt sang bên:" Còn nữa, ngươi đem thứ này theo làm gì?"
"Đệ ấy tới tìm con, nên con mang theo."
"Mau mang đi, thừa lúc nó còn chưa trộm đồ của trẫm, mang tới chỗ a mẫu ngươi."
"Vâng!"
Lưu An rốt cuộc tìm được thứ mình sở trường nhất, văn chương, đôi khi văn chường còn hữu dụng hơn chính sách, thậm chí có thể thay đổi thế giới.