Buổi tối ở yến tiệc, Lưu Trường cầm văn chương của nhi tử, kiêu ngạo khoe với cả nhà. Lúc như thế y mới giống phụ thân bình thường, tuy Lưu Trường chẳng hiểu thứ văn chương này, nhưng y thấy rất hay, cảm giác như đọc sách thánh nhân xưa.
Lữ hậu hiểu được, hết sức tán dương.
Tào Xu không hiểu lắm cũng vô cùng vui nhỉ, nhi tử nàng đúng là có tiền đồ lớn.
Thái hậu giảng giải nội dung cho mấy nhi tức, đám trẻ con chạy đi chạy lại không chịu ngồi yên.
Nhìn nụ cười mọi người, Lưu Trường thấy thấy toàn thân dễ chịu, thoải mái, chợt y hiểu ra vì sao a phụ cứ thích tổ chức tiệc rồi.
Lưu Doanh nhìn Đề Oanh và Lưu An nhỏ giọng trò chuyện với nhau không để ý tới xung quanh, nói:" An cũng tới tuổi hôn phối rồi đây, đệ định bao giờ để An thành gia thất."
Câu này làm yến tiệc yên tĩnh hẳn.
Đề Oanh mặt đỏ bừng, Lưu An làm ra vẻ đường hoàng:" Bá phụ, nay cháu còn có rất nhiều việc phải làm, không để ý chuyện nam nữ ..."
Lưu Tứ nhảy ra nói ngay:" Không được để đại ca cưới đại tẩu, đại ca toàn bắt nạt đại tẩu, sỉ nhục đại tẩu, nếu thành gia rồi còn tới mức nào?"
Nghe lời Lưu Tứ nói, Lưu Doanh kéo nó đến nói: "Đại ca cháu ôn hòa thế, sao bắt nạt thê tử?"
"Thật đấy, cháu tận mắt nhìn thấy đại ca ấn tẩu tử xuống đất, đái lên người. Cháu nghe nói năm xưa đại phụ đái vào mũ người ta, chưa từng nghe nói đái lên mông người ta ... Đại ca quá đáng lắm rồi."
Tức thì mọi người nhìn cả vào Lưu An.
Thuần Vu Đề Oánh muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, Lưu An hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng ngồi yên được, thằng nhãi, ta muốn xé xác ngươi.
Khung cảnh có chút lúng túng, vẫn là Lưu Doanh đứng ra cắt bỏ đoạn vừa rồi:" Hôn sự của An định vào ngày nào."
Thế là mọi người có đề tài, vội vàng bàn bạc.
Lưu Tứ không biết xảy ra chuyện gì, khi đại ca nhìn mình, nó đáp lại bằng nụ cười đáng yêu.
Lưu An không biết mình rời khỏi Hậu Đức Điện thế nào, vừa rồi hắn thiếu chút nữa chui xuống đất, trong lòng cực kỳ muốn chạy khỏi Trường An.
Bỗng nhiên hắn thấy Thân Độc gì đó sao mà gần thế, Tứ là đệ đệ mà ta yêu thương nhất, nên cho nó đi Huỳnh Hoặc tức là Sao hỏa làm vương.
Dù sao bữa tiệc hôm ấy làm mọi người nhận thức được, hôn sự này mau mau tổ chức thôi.
Thái tử sắp thành gia rồi, sự kiện này nhanh chóng lan đi khắp nơi, gây oanh động, thậm chí át cả Triều Thác đang gây sóng gió khắp nơi.
Lưu Trường tiếp kiến tông chính, bắt đầu bàn hôn sự của thái tử.
Tông chính là Lưu Quảng, thân đệ đệ của Yến vương Lưu Tị, thân do tử của Cao hoàng đế, đường huynh của đương kim hoàng đế, luận bối phận và tuổi tác, làm tông chính đúng là dư rồi.
"Hay, sớm nên như thế, bệ hạ khi bằng tuổi thái tử đã là a phụ của hai đứa bé rồi. Thần sẽ triệu tập mọi người, chọn một ngày lành, lo liệu hôn sự cho thái tử." Lưu Quảng lần đầu làm việc này, vừa kích động lại vừa lo lắng."
Lưu Trường phất tay:" Vậy giao cho ngươi làm, phải làm cho tốt, đây là đại sự, phải làm tới mức chưa có tiền lệ, không cần tiết kiệm, nếu thiếu tiền thì tìm Lữ thị trung."
"Vâng."
Lữ Lộc lần này không tiếc tiền, vì hôn sự của vãn bối mà bỏ tiền, với Lộc lão gia mà nói là không thành vấn đề, thậm chí còn đang nghĩ xem nên tặng gì cho thái tử.
Đợi Lưu Quảng đi rồi, Lưu Trường mới cảm khái:" Chớp mắt An đã thành gia rồi, cứ như hôm qua nó mới bé tí xíu ... Hài, trẫm sắp làm đại phụ rồi, trẫm sắp già rồi."
"Bệ hạ có là gì, Thắng Chi làm đại phụ hai năm rồi."
"À phải, Thắng Chi gần đây làm gì, sao không có tin nhỉ?"
Lữ Lộc ánh mắt phức tạp, vì sao không có tin, bệ hạ ngài phải biết rõ nhất chứ? Ngài vẽ cái bản đồ nguệch ngoạc bảo hắn đi tìm Thân Độc, giờ không biết trôi đi đâu rồi.
Lưu Tứ tập tà tập tễnh đi vào phủ, Đổng Trọng Thư vội vàng tới đỡ nó.
"Huynh làm sao thế?"
"Ta đi đường gặp mấy tên đạo tặc, đánh nhau với chúng, đả thương bảy tám tên, bản thân cũng bị thương."
Đổng Trọng Thư thắc mắc:" Đạo tặc gì mà lại chặn đường đá mông?"
Lưu Tứ mắng:" Đừng tắc tới mông, tự dưng bị ăn đòn, đang điên đây ..."
Từ khi Lưu Tứ đem sách trong nhà tặng Đổng Trọng Thư, hai đứa liền thành hảo hữu, suốt ngày chơi cùng nhau. Lưu Tứ hoạt bát hiếu động, chẳng lúc nào chịu ngồi yên, Đổng Trọng Thư thì chỉ cần ném cho nó cuốn sách, nó có thể ngồi yên một chỗ mấy ngày, tính cách trái ngược như vậy mà lại chơi được với nhau đúng là quái.
Công Tôn Hoằng đi vào, nhìn Lưu Tứ một cái, cười nói:" Công Dương chúng ta rốt cuộc có sách rồi."
Hồ Mẫu Sinh thông qua nghiên cứu bảy tám năm, rốt cuộc chỉnh lý được những lời dạy truyền miệng của Công Dương, cuốn Xuân Thu Công Dương xuất hiện có ý nghĩa cực kỳ to lớn.
Giờ đây ai muốn học Công Dương chỉ cần kiếm một cuốn sách của họ là có thể học ở bất kỳ đâu, có lợi lớn cho sự phát triển của Công Dương.
Khi Công Dương Phái nghênh đón hỉ sự thì hôn sự của thái tử cũng tưng bừng diễn ra.
Theo lệnh của hoàng đế, Lưu Quảng quyết định tổ chức một cuộc hôn lễ xa hoa nhất, để người toàn Trường An vui mừng cùng hoàng đế. Hôn lễ này đạt tới quy mô chưa từng có, riêng xe rước dâu đã tới hơn 80 cái, lấp kín hết cả đường sá. Năm xưa xác lập hoàng hậu cũng không có quy mô này, rất hợp khẩu vị Trường lão gia, càng phô trương càng tốt.
Phủ của Lưu An cũng được trang trí vô cùng hoa lệ, niềm vui của hôn lễ truyền khắp Trường An. Ngày hôn lễ diễn ra, có hơn một trăm bách tính tự phát tham dự, dọc đường đi theo, lớn tiếng chúc mừng.
Lưu An mặc hoa phục, đắc ý vẫy tay với đám hảo hữu.
Quần hiền đời hai vây quanh hắn, cười đùa suốt dọc đường.
Lưu Trường ngồi ở vị trí trưởng bối nhìn xuống, náo nhiệt nhất là những người trẻ tuổi, đôi lúc thấy người lạ mắt thì nghe ngóng xem người đó là ai.
Thái hậu cũng hiếm một lần rời hoàng cung, run run ngồi bên Lưu Trường, quần thần đã lâu chưa gặp thái hậu, đều tới bái kiến.
Thái úy không hiểu sao cũng được mời làm trưởng bối, ngồi phía bên kia Lưu Trường, không ai dám nhảy ra nói không phù hợp với lễ pháp.
Mọi người uống rượu tới say khướt, hoàng đế tự mình tấu nhạc, cho mọi người ca vũ.
Cảnh tượng này chỉ có ở thời Hán Đường mới thấy được, hoàng đế hai thời đại đó không nghiêm mặt ngồi trên thượng vị, họ dám nhảy xuống ca vũ với quần thần.
Mọi người đều hưởng thụ ngày lễ trọng đại này, Lưu Tứ cũng trà trộn vào, nó mặc hoa phục, kéo tay Đổng Trọng Thư, giới thiệu với đại ca hảo hữu của mình.
"Đại ca, đệ mượn sách của huynh là cho nó xem đấy, nó thích đọc sách còn hơn huynh."
"Đại ca, sao trông huynh có vẻ không vui?"
Lưu An không nói gì, chỉ xoa đầu đệ đệ rồi nhìn về phía a mẫu ngồi trầm mặc ở thượng vị, tóc a mẫu đã thêm vài sợi bạc, đang nhìn a phụ nhảy múa, khóe mắt a mẫu cũng thêm vài nếp nhăn.
Giây phút đó Lưu An thấy lòng buồn bã.
Chỉ biết thở dài.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com