Quán Anh chuẩn bị xong, võ trang đầy đủ, uy phong lẫm liệt cáo biệt Hạ Hầu Anh, Hạ Hầu Anh sắc mặt khó coi, dù sao hiện Trường An có rất nhiều việc, ông ta vừa lên làm đình úy, chưa lập tấc công nào đã mất một nghìn thực ấp, thực sự có khổ không nói lên lời.
Ngược lại Quán Anh nhìn xa hơn:" Ông đừng đắc tội với Triều Thác, làm việc của mình là được, hắn chẳng làm được bao lâu đâu, quần thần sớm muộn cũng kéo hắn xuống, nhưng ông đừng tham dự."
Hạ Hầu Anh lắc đầu:" Nếu không phải là thái úy ra lệnh, ta thèm vào mà làm chức đình úy gì đó, tuổi cả đống rồi còn bị tiểu nhân hãm hại, thật không đáng."
"Nhất là Quý Bố, mất cả tước vị, Triều Thác thật quá hung tàn."
Quán Anh vẫn cười:" Ông khỏi phải lo cho Quý Bố, hắn là xá nhân của bệ hạ, đợi mà sau này xem tước vị của hắn chỉ có tăng thôi. Bệ hạ không bạc đãi người bên cạnh đâu."
Tuy Quán Anh an ủi hảo hữu, lòng ông ta cũng cực kỳ bất mãn với Triều Thác, lo lắng nhìn nhi tử:" Đừng quên, giờ con là quận thủ, đây không phải là chuyện đơn giản, nhiều người dựa vào con, đây là chuyện trọng yếu, không được xem nhẹ."
"A phụ yên tâm, con sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không để uổng danh đại trượng phu." Quán A vỗ ngực:
Quán Anh không yêu cầu nhi tử cao như vậy, hiện đã vượt quá kỳ vọng của ông ta rồi:" Không cần toàn lực, mà nếu gặp phải đại sự tới tìm ta, hiểu chưa?"
"Vâng!"
Nhìn Quán Anh đi rồi, Hạ Hầu Anh cười nói:" Giỏi, a phụ ngươi rất thương ngươi, ngươi cũng không phụ ông ấy."
"Trọng phụ, Táo mới giỏi, hắn đã là tam công rồi."
Nghe thấy cái tên đó, Hạ Hầu Anh mắng luôn:" Thằng nhãi đó giỏi giang gì, nếu nó biết ta mất 1000 thực ấp, thế nào cũng gửi thư chất vấn ta làm sao mất thực ấp của nó."
"Tại ta cả, lúc nó còn nhỏ, ta ném nó cho a mẫu nó, quanh năm suốt tháng bận quốc sự nên mới có ngày hôm nay ... Nhất định phải dạy tốt Tứ, nếu không Hạ Hầu gia đứt đoạn trong tay nó."
"Được rồi, người về đi, ta còn có chuyện."
Quán A đang tò mò là chuyện gì thì giáp sĩ giải người tới, đều là người bị đưa đi các nơi phục dịch, có cả Trương Thích Chi.
Lúc này Trương Thích Chi mặt đờ đẫn, hắn luôn đưa đủ các loại người đi phục dịch, không ngờ có ngày tới lượt mình, may mà huynh trưởng về quê rồi, không thấy cảnh này ...
Những người đi phục dịch đa phần là quan lại, họ đều quen Trương Thích Chi mà giáp sĩ áp giải thấp chí còn là thuộc hạ cũ của hắn, khiến chuyện này làm người ta lúng tung.
Tới dịch xá, quan lại đi lấy cơm kín đáo đưa cho hắn một cái bánh hấp, đó là ưu đãi duy nhất của hắn.
Trong đám người xung quanh có một thiếu niên họ Lữ, không lâu trước đó bị Trương Thích Chi phán quyết lao dịch ba năm, không ngờ giờ lên đường cùng nhau, hắn hả hê lắm.
"Trương công, ta sớm nói với ngài rồi, ngài đang gây họa cho bản thân đấy, giờ sao nào?"
Nơi này có nhiều cựu quan lại, có cả giáp sĩ, họ chắc chắn không dám động thủ, nhưng mỉa mai thì chẳng cần cố kỵ.
Trương Thích Chi tiếp tục ăn bánh, không trả lời.
"Đây gọi là báo ứng, ông chuyên môn nhắm vào hoàng thân quốc thích, dù bọn ta phạm chút tội nhỏ xíu ông cũng không tha, chuyện loạn pháp ở dân gian nhiều lắm, sao ông không quản? Cứ họ Lưu, họ Lữ phạm pháp là ông bắt?"
Trương Thích Chi nhìn phía trước, kiên định nói:" Các ngươi ăn một bữa bằng mấy tháng của bách tính bình thường, đã hưởng thụ thứ tốt nhất thì luật pháp cũng phải nặng nhất mới đúng. Các ngươi không đi đầu tuân thủ luật pháp, lại ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy, nếu còn có thể quay lại, ta vẫn phán quyết như thế, không thay đổi."
"Ngươi còn muốn quay lại à, cho ngươi biết, những năm qua ngươi đắc tội với bao nhiêu người, tới Lũng Tây sẽ biết."
Dọa dẫm xong đám người đó rời đi, mấy quan lại cũ đi tới, lo lắng hỏi:" Trương công, ngài không sao chứ?"
"Không sao ... Vì lỗi của ta mà liên lụy các ngươi, thực sự không nên."
"Trương công chứ nói thế, đều tại Triều Thác, hắn cố ý trả thù, nhắm vào chúng ta."
Trương Thích Chi lắc đầu:" Không, hắn bắt ta cũng có lý, trong nước bao nhiêu oan khuất như thế, chúng ta không hay biết, thực sự thất chức."
Từ từ ngẩng đầu lên, không biết nghĩ gì, cảm khái:" Chẳng lẽ chỉ có dùng biện pháp hà khắc nhất mới khiến thiên hạ không còn gian tà sao?"
Bọn họ tiếp tục lên đường, Trường An cách Lũng Tây không xa, đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đã sắp tới nơi.
Tối hôm đó có trước khi cắm trại, có giáp sĩ đưa cho Loan Bố một bức thư, không nói gì thêm rồi đi.
Ngồi bên đống lửa, ông ta mới lấy lá thư nhăn nhúm ra xem, không ngờ là của Vương Điềm Khải.
"Thích Chi đệ, không việc gì chứ?"
"Bình thường đệ đắc tội với quá nhiều người, nhớ phải biết bảo vệ bản thân, buổi tối chớ ra ngoài, đóng chặt cửa, người ở cùng được Loan quân an bài cho đệ rồi, đừng lo. Nếu gặp phải chuyện gì, bẩm bảo với Loan quân, phải cẩn thận quan lại và giáp sĩ đương địa ..."
Trong thư Vương Điềm Khải căn dặn rất nhiều, đều chỉ cho hắn cách bảo vệ bản thân, không được tin tưởng ai.
Từ câu chữ, hắn cảm thụ được, Vương Điềm Khải không phải làm bộ làm tịch, mà thực sự hi vọng hắn bình an.
Cuối thư, Vương Điềm Khải chân thành viết:" Ta biết đệ luôn có thành kiến với ta, vì ta không dám bắt quyền quý, không dám đắc tội công huân, lấy lòng hoàng đế ... Đúng, ta làm thế, nhưng bản chất của đình úy không phải để đối phó với công huân quyền quý, mà là giữ thiên hạ yên bình, bảo vệ bách tính. Hành vi của đệ đáng kính trọng, nhưng xuất phát điểm là sai, đối phó với quyền quý có bảo vệ được bách tính không? Chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ nhất định là tiểu nhân xu nịnh sao? Nếu mệnh lệnh của bệ hạ có lợi cho thiên hạ, thanh danh có là cái gì? Vu oan hãm hại nếu giải quyết được những gian tặc che giấu cực sâu, gánh tiếng ác có sao?"
"Đình úy không phải là chỗ để lấy tiếng cho bản thân, không phải chỗ lấy uy cho luật pháp, mà là để bảo vệ bách tính, giám sát bách quan, xử trí gian tặc."
"Ta luôn thích đệ, đệ là người cương trực, có tài ngự sử, nhưng đệ quá coi trọng thanh danh, quá coi trọng luật pháp. Luật pháp do người định ra, nếu không vì người thì giữ gìn ích gì? Thái tử phạm pháp nhưng không hại dân, đệ bám sát thái tử, khiến đình úy không đủ người, bỏ qua cho những kẻ thực sự tàn hại bách tính ... Cương chính không giải quyết được tội phạm, phải giảo hoạt hơn chúng, tàn nhẫn hơn chúng. Đệ coi đình úy là thanh kiếm, ta không tán đồng, đình úy là khiên bảo vệ dân, là giáp để an quốc."
"Mong đệ bình an vượt qua khiếp nạn, sau này bảo vệ bách tính quốc gia yên bình."
"Ngu huynh bái lạy, mong bảo trọng."
Trương Thích Chi thẫn thờ đọc hết thư, khẽ gấp lại, giấu ở ống tay áo.
Đêm hôm đó, hắn không ngủ được.
"Vương ném áo lại bắt đầu rồi à?"
"Nghe nói hôm qua ông ta đi bái kiến Triều Thác, hai người trò chuyện rất vui, kẻ này, đúng là làm người ta khinh bỉ."
Triều nghị chưa bắt đầu, mấy đại thần đã tụ tập lại với nhau, chỉ trỏ Vương Điểm Khải đằng xa, cái tên trung úy cỏ đầu tường này quá đáng lắm rồi, loại như Triều Thác mà cũng lấy lòng à?
Thế không phải là ngang nhiên đối đầu với quần thần sao?
Có đại thần cười lạnh:" Đừng thấy ông ta giờ vẫy đuôi với Triều Thác tích cực ra sao, đợi ngày Triều Thác rớt đài, ông ta là người đưa chân đá đầu tiên ... Loại người này thật đúng là ..."
Khi Hàn Tín đến, quần thần vội né tránh, cả đám vừa rồi còn hùng hồn chỉ trích Vương Điềm Khải cũng tản đi hết. Hàn Tín nhìn trái phải rồi tới chỗ Vương Điểm Khải, ông ta vội thi lễ:" Đại vương."
Hàn Tín gật đầu:" Sao đứng đây một mình?"
Vương Điềm Khải là tướng quân từng theo Hàn Tín đánh trận, thời Cao hoàng đế từng đảm nhận Vệ tướng quân, chấp trưởng Nam Bắc quân. Trên lịch sử sau ông ta có hai người từng đảm nhận vị trí này, một là Tống Xương ủng hộ lập Văn đế mà được sủng ái, một là Vũ đế sủng thần Trương An Thế cả đời cẩn thận, từ đó nhìn ra Vương Điềm Khải được Cao hoàng đế tín nhiệm thế nào.
"Thần là kẻ ti tiện, không dám đứng cùng hàng ngũ với quần hiền." Vương Điềm Khải cười đáp:
Hàn Tín ngửa đầu cười to, Vương Điềm Khải cười theo.
Nghe tiếng cười bọn họ, đám hiền tài tự cao kia mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com