"Thành công rồi!"
"Thành công rồi!"
Trong Thượng phương phủ, đột nhiên truyền ra tiếng la hét, giáp sĩ quay đầu nhìn, bị tướng lĩnh mắng, họ là tinh nhuệ của Nam quân, tới đây phụ trách an toàn thượng phương, mà làm việc ở đây quan trọng nhất là không được nhìn ngang ngó dọc.
Tiếng reo hò bên trong ngày một lớn, thậm chí nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ, đám người đó vui sướng tới đập đồ rồi.
Trong đám đông, Trần Đào kích động lau nước mắt, nhìn mọi người điên cuống chúc mừng, rốt cuộc cũng thở phào.
Chuyện hoàng đế giao cho ông ta quá nhiều, bản đồ thiết kế chất đầy phòng, muốn làm ra thực sự quá khó khăn, làm họ sức cùng lực kiệt.
Hoàng đế gánh hết áp lực bảo vệ họ, thậm chí dùng tiền riêng tài trợ thượng phương, ông ta không phụ sự kỳ vọng của hoàng đế.
"Chư vị, chớ hoan hô vội, chúng ta mới thành công một lần thôi, phải bình tĩnh, tiếp tục làm!”
Trần Đào lớn tiếng nói, mọi người dần ổn đình lại, tiếp tục đâm đầu thí nghiệm.
Một ông già râu tóc bù xù mặc áo cộc từ trong phủ đi ra, tay xách bầu rượu, dựa vào tường ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu.
Giáp sĩ đứng gác cười nói:" Hồ lão đầu, lại lén chạy ra uống rượu à?"
"Cái gì mà lén chứ, nội phủ không cho uống rượu, ta bẩm bảo với Trần công, được đặc biệt cho ra uống vài ngụm. Hôm nay tới các ngươi trực sao?" Hồ lão đầu đưa rượu cho giáp sĩ, hai bên quan hệ không tệ:
"Phải, mấy ngày nữa ta sẽ không ở đây nữa, ta thăng quan rồi, tới Tây Đình làm quan, quản hơn ba mươi người. Mấy ngày trước dẫn đám huynh đệ thao luyện, gặp tên đạo tặc không có mắt, trộm đồ chạy về phía bọn ta ... Ta ấn hắn xuống đất. Công lao của ta vốn thiếu một chút, thêm lần này bù vào là đủ, sau này người trong nhà không phải đi phục dịch nữa, ta chính thức làm quan rồi, thành bất canh rồi." Giáp sĩ mặt đầy hoan hỉ, thành bất canh là thoát ly tước vị tầng chót, thành tiểu quý tộc:
Hồ lão đầu cảm thán:" Thật tốt, tuổi này mà đã làm bất canh, sau này nhất định có thành tựu."
"Đa tạ, đa tạ, sau này nếu ông nghỉ rồi, tới Tây Đình tìm ta, nói không chừng ta có thể kiếm cho ông một công việc."
"Được."
Tán gẫu một lúc, Hồ lão đầu vào nội phủ, lúc này Trần Đào nhìn miếng thủy tinh đã thành hình, cười vô cùng sáng lạn.
"Chư vị, bây giờ ta đi báo với bệ hạ ... Chứ vị nghỉ ngơi chốc lát, đợi bệ hạ tới."
Tượng nhân reo hò, bệ hạ rất tốt với họ, mỗi lần tới đều ban thưởng, đương nhiên tiền đề là phải có thành quả.
"Ở đâu? Ở đâu?"
Cùng với giọng nói quan thuộc truyền tới, Lưu Trường xông vào, Trần Đào đang thổi thủy tinh vẫn tiếp tục thao tác. Lưu Trường không để ý tới sự vô lễ của ông ta, xua tay với những người hành lễ với mình, tới cạnh Trần Đào.
Đợi Trần Đảo cắt thủy tinh ra, y nóng lòng đoạt lấy, xem thật kỹ.
Thủy tinh cải tiến này tuy chưa đạt tới trình độ đời sau, nhưng chênh lệch đã giảm bớt rõ ràng, Lưu Trường thấy đem đi làm kính thiên văn còn chưa đủ, nhưng làm cửa sổ gì đó thì đủ rồi. Tóm lại là trình tự đã đúng, sau này chỉ cần nghĩ cách để thủy tinh trong hơn.
Lưu Trường dùng sức một hút, thủy tinh bị y bẻ cong, loại hình thái thủy tinh này chưa chắc chắn, còn co dãn, nhưng dù sao chứng minh, đầu tư của mình vào thượng phương không uổng phí.
"Trần Đào, ngươi làm tốt lắm! Phải thưởng!"
Trần Đào vội nói:" Bệ hạ bình thường đã thưởng đủ nhiều rồi, đây đều là thứ bọn thần nên làm, không nên vì thế mà nhận thưởng."
"Không, làm tốt phải thưởng." Lưu Trường lúc nào cũng rộng rãi với thượng phương, hoàn toàn khác với tác phong thường ngày:" Kính viễn vọng, kính thiên văn mà trẫm nói, giờ làm được rồi chứ?"
"Bọn thần làm ngay ..."
"Ha ha ha, tốt, thế này đi, ngươi dẫn theo người Mặc gia, hôm nay trẫm mở tiệc mừng công cho các ngươi ở thái học."
Có lẽ vì suốt ngày ru rú ở đây nghiên cứu, Trần Đào trở nên hướng nội, không thích hoạt động xã giao lắm, khiến toàn bộ Mặc gia cũng thế. Thích tìm vui trong vòng tròn của mình, không tiếp xúc với bên ngoài, họ ít tham dự tranh đấu học thuật.
Mà Lưu Trường bày tiệc ở thái học cũng chẳng phải nổi hứng bất chợt, y có tính toán lâu rồi.
Mặc gia có học đường ở thái học, nhưng phải nói thế nào đây, sức cạnh tranh không đủ, danh tiếng không cao, Lưu Trường sốt ruột lắm. Trong lý tưởng của y, phải có lượng lớn người trẻ tuổi theo Mặc gia, tham gia vào lĩnh vực khoa học. Tên Trần Đào này không có tương lai lắm, ở phương diện học thuật chẳng có thành quả gì.
Lưu Trường muốn thông qua lễ mừng công này, nâng cao sức ảnh hưởng của Mặc gia.
Lưu Trường dẫn Lữ Lộc đi rồi, Trần Đào hoang mang nhìn đám tượng nhân xung quanh.
"Chư vị, bệ hạ muốn mở tiệc mừng công ở thái học, người Mặc gia đều phải theo ta tới đó ... Các ngươi đi chuẩn bị đi, ăn mặc khá một chút."
"Trần công, giờ đi gặt y phục còn kịp không?"
"Thối lắm, ngươi ăn mặc như vậy tới thái học, sau này còn có học tử theo chúng ta học không? Ăn mặc tử tế vào, bình thường không phải bệ hạ thưởng cho rất nhiều hoa phục à? Mặc hết vào, đừng làm bẩn ... Đừng quên tước vị của mình, không được vượt quá ..."
Hồ lão đầu lại ra ngoài uống rượu.
Giáp sĩ đang định hỏi, nhìn trang phục của ông ta thì không chắc lắm:" Hồ ... Lão trượng?"
Hồ lão đầu liếc giáp sĩ:" Ánh mắt ngươi kiểu gì đấy, thấy ma à?"
"Không, không phải, mà trang phục này của ngài."
Bấy giờ Hồ lão đầu mới nhớ ra mình mặc trang phục mới, chỉnh lại một chút:" À, lần trước thăng tước bệ hạ tặng ta ... Tuy đẹp đấy, nhưng không hợp lắm."
"Hồ lão trượng, ông tước vị gì?" Giáp sĩ hơi run:
Hồ lão đầu nhẩm tính chốc lát:" Đại thứ trưởng."
Giáp sĩ mặt trắng bệch, bất giác quỳ xuống:" Ông, ông không nghĩa khí ... Không phải thường ngày ông luôn kêu tước vị mình thấp à? Đại thứ trưởng rồi ... Một bước nữa là lên hầu tước ... Ông ông ..."
Hồ lão đầu đang định giải thích thì nghe tiếng gọi:" Không nói với ngươi nữa, ta phải theo Trần công tới thái học, giải thích với ngươi sau ..."
Chốc lát sau Trần Đào dẫn một đám người đi ra, đám giáp sĩ há hốc mồm, Hồ lão đầu không nói dối, theo sau Trần Đào là hơn mười vị mặc trang phục hầu tước ... Đám giáp sĩ nhũn chân.
Xe ngựa tới ngày một nhiều, toàn là xe bốn ngựa khéo cực kỳ xa hoa, đám Trần Đào thong thả lên xe, đi về phía thái học.
Bọn họ đi xa rồi, đám giáp sĩ lau mồ hôi.
" Gì gì thế, vừa rồi ta không nhìn nhầm chứ? Mười mấy vị hầu tước."
"Nói cái gì mà triều đường nhiều quyền quý, có nhiều bằng nơi này không?"
"Chó má, lão già họ Vương ngày ngày xin cơm ta, ta thấy ông ta ăn mặc rách rưới đáng thương, thường mang đồ ăn cho ông ta, giờ mới biết ông ta là triệt hầu ... Không phải người, bổng lộc một năm của ông ta đủ cho ta ăn mười năm."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com