Lúc này ở thái học, rất nhiều học phái tụ tập một chỗ, mặt mày ai nấy đều rất miễn cưỡng.
Bệ hạ đột nhiên thông báo mở tiệc mừng công cho Mặc gia ở thái học, công khai đứng về phía Mặc gia làm nhiều học phái bất mãn, sao bệ hạ không đứng về phía họ.
Đám học tử đều thích náo nhiệt, bắt đầu tụ tập ở sân trung tâm, ngày một đông. Kham Dư gia cũng tới, La Thốc đứng ở góc, học phái của họ tuy cạnh tranh với Mặc gia, nhưng không xung đột, quan hệ không tệ. Lúc này ông ta vì Mặc gia mà vui mừng, bên cạnh ông ta là mấy chục đệ tử, ai nấy vai u thịt bắp, vây quanh như tầng bảo vệ.
Công Dương phái thì đứng ở chỗ vắng người, mấy đại gia xung quanh thi thoảng nhìn họ với anh mắt ác ý. Từ khi Công Dương Xuân Thu truyện ra đời, nội bộ Nho gia liên tiếp chèn ép họ.
Hồ Mẫu Sinh đón nhận những ánh mắt thù địch đó mà chẳng sợ hãi, cười nhẹ nói:" Hoằng, nếu họ tìm ngươi biện luận, ngươi đừng hiếu thắng, không nói gì là được."
"Lão sư, đệ tử không làm mất mặt người."
"Ta không sợ ngươi thua, ta sợ ngươi rơi vào bẫy của họ."
Hoàng Lão chiếm ưu thế tuyệt đối kiêu ngạo đứng ở chính giữa, hơn mười vị đại gia tụ tập vây quanh bàn việc Mặc gia, bọn họ chưa từng coi Mặc gia là kẻ địch, thậm chí còn coi là đồng minh, nâng đỡ để đối đầu với Nho gia.
Nho gia thì coi Mặc gia là đám cầm thú vô quân vô phụ, bọn họ bất kể thế nào cũng chặn đứng Mặc giả nổi lên.
"Đợi đám cầm thú Mặc gia tới, ta sẽ là người đầu tiên chất vấn chúng đạo trị quốc."
Có vị đại lão Nho gia lên tiếng:" Trần Đào chẳng qua chỉ là kẻ ti tiện, được hoàng đế sủng hạnh mà thành lãnh tụ Mặc gia, hắn chẳng có học vấn gì, loại như thế mà cũng xứng được mở tiệc mừng công ở thái học à, hắn thì có công lao gì chứ?"
"Ta nhất định phải nhổ nước bọt vào hắn."
"Ta sẽ khiến đám cầm thù Mặc gia mất hết thể diện, cúi đầu ra khỏi đây, thái học là nơi văn hoa, sao để cầm thú ngông cuồng."
Nho gia đã chuẩn bị đủ các trò khó dễ, bọn họ dứt khoát không cho Mặc gia lần nữa trỗi dậy.
Lưu Trường tới nơi châm lên nhiệt tình của đám học tử, rất đông học tử điên cuồng reo hò, mà Lưu Trường rất khoái món này. Cuối cùng y đi tới ngồi bên cạnh Phù Khâu Bá, có lẽ ông là đại nho duy nhất không kỳ thị Mặc gia.
Đám Nho gia lấy dũng khí nghênh đón người Mặc gia đi vào.
Vị đại nho muốn nhổ nước bọt gạt đám đông ra, hùng dũng đi tới, đến lúc ông ta chuẩn bị nhổ nước bọt thì người Mặc gia từ những chiếc xe bốn ngựa kéo bước xuống.
Toàn bộ là hầu gia, vô cùng bắt mắt, tất cả chết lặng, cả một vùng im ắng hẳn, người sau còn chưa biết chuyện gì, tưởng có trò hay thì chen nhau lên xem.
Trần Đào nghi hoặc nhìn người đột nhiên xông tới trước mặt mình:" Có chuyện gì?"
"Ta, ta, ta ... Xin hỏi ngài khỏe chứ ạ?" Vị đại nho kia lắp bắp:
Trần Đào vui lắm, ông ta cứ nghĩ người thái học không ưa mình, không ngờ có đại nho ra hỏi thăm, vui vẻ nắm tay đối phương:" Ta khỏe, ngài khỏe chứ?"
"Ta khỏe ... Đa tạ quân hầu quan tâm."
Người Mặc gia xung quanh cũng tới đáp lễ, đám đại gia Nho gia thì mặt biến sắc rối rít đáp lễ, thế là khung cảnh liền có chút buồn cười, một đám người ở giữa không ngừng hành lễ bái kiến xung quanh, xung quanh cuống cuồng đáp lễ. Kinh sợ nhất là đám thái học sinh, thậm chí có kẻ kêu lên, đây chính là Mặc gia sao.
Lãnh thụ thái học Phù Khâu Bá chỉ là đại thứ trưởng thôi.
Giờ hay rồi, đại thứ trưởng không là gì nữa.
La Thốc há hốc mồm, không chắc chắn lắm hỏi:" Những người đó đều là hầu gia à?"
Lưu Mậu ở bên đáp:" Lão sư, đúng là thế ạ."
"Mặc gia từ khi nào cường thịnh như thế?" La Thốc lo lắng:" Thế còn làm sao tranh đệ tử với họ ?"
Lưu Mậu nhìn ra lo lắng của ông:" Lão sư không cần lo, dù sao chúng ta cũng chẳng tranh lại họ, họ có tước vị hay không, không ảnh hưởng tới chúng ta."
La Thốc nhớ ra, cười lớn, dù sao mình chẳng vội.
Ông ta không tranh nhưng Hoàng Lão và Nho gia thì cuống, Hoàng Lão vốn không coi Mặc gia ra gì, chỉ là thứ công cụ làm Nho gia ngứa mắt thôi, nhưng nhờ thế lực Mặc gia thế này, họ ngồi không yên.
Về phần Nho gia thì mặt mày đau khổ, chỉ có thể an ủi, đám Mặc gia này đặt hết tinh lực vào thượng phương rồi, không có chủ trương chính gì cả, không uy hiếp tới mình.
Công Dương Thọ dụi mắt:" Hồ Mẫu Sinh, hình như ta uống say rồi."
"Lão sư, không uống say đâu, Mặc gia có hai mươi lăm hầu gia, trong đó có tám triệt hầu thực ấp hơn nghìn."
"Thói đời gì thế, một đám tượng nhân cũng có tước vị, thành ra thể thống gì?"
"Lão sư mà bớt đi vài ngụm rượu thì tước vị đã bằng họ rồi.
Lưu Tứ đứng bên Công Tôn Hoằng khinh bỉ:" Có gì đâu, chẳng qua là hầu thôi, đám này ta gặp chẳng thèm nhìn, Trần Đào mới miễn cưỡng có tư cách chào hỏi ta."
Đổng Trọng Thư thì nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Ha ha ha, lại đây." Lưu Trường thân thiết kéo tay Trần Đào, dẫn người Mặc gia đi vào, mình ngồi thượng vị, để Trần Đào ngồi bên, những người khác chia ra hai bệ:" Hôm nay thượng phương lại lập công mới, Mặc gia công cực lớn, đáng thưởng."
"Trần công, trẫm có vài đạo lý không hiểu, cần khanh giáp đáp."
Mọi người tức thì lấy tinh thần, Trần Đào biết bệ hạ đang tạo thế cho mình, hít sâu lắng nghe.
"Trẫm nghe nói giữa các nghề khác nhau tồn tại cao quý và ti tiện, giống thương nhân, họ không bằng công tượng, tượng nhân không bằng nông nhân, nông nhân kém sĩ tử. Khanh nghĩ đạo lý này có đúng không?"
Trần Đào lập tức đáp:" Bệ hạ, điều đó là không đúng, nhìn người không xem họ làm nghề gì, mà xem đạo đức của họ, có đạo đức, làm gì cũng cao quý. Kẻ ti tiện làm nghề gì cũng thấp kém. Cao quý hay ti tiện không phải ở nghề mà ở người."
Ông ta không dùng bất kỳ điển cô gì, nói chuyện cũng ngập ngừng, thực sự không sở trường chuyện đối đáp này.
Đám đại gia các phái nghe Trần Đào trả lời thì sáng mắt, luận thân phận, họ không dám thò mặt ra, luận học vấn, bọn họ không sợ gì, ở phương diện này, Mặc gia các ngươi là hạng đệ đệ.
Tức thì có đại nho đứng lên:" Ta muốn hỏi Trần công, ngài nói nghề không phân sang hèn, chỉ có khác biệt về đạo đức. Vậy Tần Nhị Thế ngồi xe gặp một tiều phu hiền minh ẩn cư sơn lâm, ai phải hành lễ trước?"
Trần Đào ấp a ấp úng:" Đương nhiên là, tiều phu phải hành lễ ..."
Lưu Trường nổi giận, sắn tay áp lên:" Đó là đạo lý gì, Tần Nhị Thế tàn bạo ngu ngốc, thiên hạ đều biết, tiều phu không nên hành lễ mà phải nhổ nước bọt vào mặt, đái vào mũ, lột sạch y phục hắn ra chơi. Nếu bên cạnh có giáp sĩ, vậy vờ hành lễ, sau đó chém một rìu!"
Tất cả xôn xao.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com