Lưu Trường biết những lời của mình chưa thể trấn áp được đám người kia, nhìn Phù Khâu Bá, Phù Khâu Bá ngớ ra, đây là biện luận giữa Nho gia và Mặc gia, ngài nhìn thần có phải không thích hợp không? Thần cũng là người Nho gia mà
Có điều ông ta là người sùng bái Lưu Trường số một, vẫn đứng lên nhìn vị đại nho kia, phê bình:" Bệ hạ nói đúng, Mạnh Tử từng nói, không vì quân vương tôn quý mà phục vụ, phải xem quân vương đối đãi với thần tử thế nào để đối đãi. Loại quân vương như Nhị Thế phải coi như tặc khấu, hiền minh như bệ hạ, thiên hạ đều coi như phụ mẫu, đó chính là minh chứng tốt nhất. Tôn quý không phải ở thân phận quân vương, mà là đạo đức quân vương."
"Thuấn được phát hiện trên cánh đồng hoang nơi nông thôn. Phó Duyệt xuất thân từ một người thợ xây. Giao Cách cũng xuất thân từ quầy hàng bán muối và cá. Tôn Thúc Ngao, một danh tướng nước Sở Thời Xuân Thu cũng được đề bạt khi ẩn cư ven bờ biển. Bách Lý Hề vốn là một nô lệ, được chuộc về từ chợ nô lệ."
"Người hiền mình chẳng lẽ những người này vì nghề nghiệp mà thấp kém? Sự hiền minh của họ thiên hạ đều biết."
"Nhị Thế tuy là quân vương, thân phận tôn quý, nhưng phẩm đức kém, bị coi là người đê tiện. Nếu ngươi coi hắn là tôn quý, vậy Cao hoàng đế đánh bại hắn là phạm thượng sao? Ngươi đề xuất nghi vấn đó là có ý gì? Ngươi ngầm trào phúng Cao hoàng đế à?"
Phù Khâu Bá liên tục chất vấn làm đại nho kia sợ tới mặt trắng bệch, run run đáp:" Không dám, ta không ..."
Lưu Trường mừng lắm, khí thế tăng vọt:" Trần công, trẫm nghe người nói, học vấn của Mặc gia là vô nghĩa, không phải học vấn thánh hiền, điều này có chính xác không?"
Trần Đào lúc này cũng can đảm hơn, lớn tiếng đáp:" Điều đó là sai lầm, học vấn Mặc gia mới là học vấn thánh hiền thực sự, Mặc gia nghiên cứu đạo lý chân chính, đạo lý này không vì con người mà thay đổi, do thiên địa sinh ra, ẩn trong vũ trụ .."
Nho gia có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bản lĩnh vị ngồi bên hoàng đế lớn cỡ nào, bọn họ hiểu rõ, biện luận với vị đó, phần thắng không cao.
Nhưng Nho gia sợ chứ Hoàng Lão không sợ, Vương Cao khinh bỉ:" Ta nghe nói, Mặc gia đã bỏ nghiên cứu đạo lý thiên địa, suốt ngày ở trong thượng phương, làm việc của tượng nhân. Đạo lý thiên địa có thể tìm được ở thượng phương à? Hoàng Lão ta nghiên cứu thiên hạ bốn mùa, âm dương thay đổi, ngày đêm luân phiên, có thể giải thích chi tiết. Cái đạo lý thiên địa của Mặc gia chỉ là phối hợp giữa cục đá và miếng gỗ thôi."
Trần Đào không dựa hết vào hoàng đế, đáp ngay:" Mặc gia ta nghiên cứu ánh sáng trước tiên, ánh sáng tồn tại từ khi thiên địa mở đầu, bọn ta nghiên cứu số trước nhất, số không vì người mà thay đổi, những thứ này đều đem ứng dụng vào trị quốc. Hoàng Lão tự xưng nghiên cứu đạo lý thiên hạ, nhưng chẳng dùng vào chỗ nào hết ..."
Hai bên biện luận bắt đầu đầy mùi thuốc nổ, phía dưới nghe say sưa.
Biện luận kéo dài nửa canh giờ, sau đó Lưu Trường ban thưởng cho Mặc gia, bao gồm thăng tước, thưởng vàng, quan trọng nhất là cho Mặc gia thêm hạn ngạch vào thái học.
Ở đằng xa, Lưu Bột kích động nói:" A phụ thật có học vấn, nói cho các đại gia không phản bác được."
Lưu An lắc đầu:" Đệ nếu bảo Phù Khâu công ngồi xa chút, a phụ chưa chắc hiểu họ nói gì."
Lưu Bột tò mò:" Huynh trưởng vì sao không đi chất vấn Mặc gia, huynh là người Hoàng Lão mà?"
Lưu An tự tin nói:" Hoàng Lão là nguồn cội mọi học phái, Mặc gia cường thịnh là chuyện tốt, không cần ngăn cản ... Vương Cao thiển cận, ta không như thế."
"Hoàng Lão là nguồn cội mọi học phái ư? Sao đệ chưa từng nghe thấy?"
"Đệ sớm nghe thấy thôi, ngươi đâu, về phủ."
Lưu An dương dương đắc ý lên xe ngựa, được đám xá nhân vây quanh, về tới phủ hắn gọi hết môn khách tới.
"Hôm nay ta có chút ý tưởng liên quan tới đạo lý thiên địa, thân phận sang hèn, cùng với ứng dụng thực tế vào văn chương. Các vị phải đồng tâm hiệp lực, văn chương này một khi sinh ra, có thể bù đắp được sở đoản của Hoàng Lão. Chư vi, cùng gắng sức."
"Vâng!"
"Đại hán ký định, văn lý vị minh, thần đương vi chủ kế, chỉ định tân lịch, khả phụng chánh thống."
Trương Thương rốt cuộc hoàn thành cải tiến lịch pháp, đọc trước quần thần, nhưng quần thần càng nghe càng không ổn.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị gật gù, vờ mình hiểu.
"Trương tướng." Trương Bất Nghi cắt lời:" Lấy tháng 10 làm tháng Giêng, chẳng phải là lịch Chuyên Húc sao, vậy khác gì chứ, đây là Hán không phải Tần."
Tân lịch của Trương Thương vẫn lấy tháng mười làm tháng đầu tiên trong năm, đây là đặc điểm lịch Chuyên Húc dùng từ đời Tần, thành chính thống, Đại Hán chưa có lịch của mình.
"Tần vô thiên mệnh, hán mệnh chúc hà quyết kim đê, tần đạo chi, vọng cư thiên mệnh, dĩ vi thủy đức, thiết Chuyên Húc chi lịch, nhi thủy đức thật tắc quy Hán, Chuyên Húc lịch dã bổn vi đại hán lập đức chi lịch....."
Lời của Trương Thương lý giải là đáng lẽ Hàn triều ta nắm quyền, Tần trộm thiên mệnh, lén lập vương triều, còn lấy cả lịch vốn định ra cho chúng ta, không phải chúng ta sao chép Tần, mà Tần sao chép chúng ta.
Nhìn Trương Thương đường hoàng nói ra lời vô sỉ ấy, thần sắc các đại thần hết sức phức tạp.
Lưu Trường mừng rỡ:" Nói hay lắm, Chuyên Húc vốn là lịch pháp Đại Hán, rõ ràng là nước Tần lén dùng. Vốn bình định bảy nước thống nhất thiên hạ là Đại Hán ta, đều bị lão già Thủy Hoàng đế làm mất, còn cả trì đạo, Trường Thành ..."
Trương Thương vỗ tay:" Bệ hạ nói đúng, Tần trộm thiên mệnh nên mới quốc phá nhân vong, thứ này vốn thuộc về Đại Hán, đây là thiên mệnh."
"Hay, Bạo Tần làm mất việc chúng ta muốn làm, cướp công lao của trẫm! Tư Mã Hỉ đâu, không mau ghi lại ..."
Tư Mã Hỉ đứng xa, bút run run, ông ta chưa từng có một ngày yên ổn, hoàng đế luôn mang tới cho người ta niềm vui bất ngờ. Như lần này, cái gì mà Tần lén làm thứ của Hán chứ? Còn ra gì nữa không?
Quần thần há hốc mồm, chỉ Trương Bất Nghi tỉnh ngộ:" Trương tướng nói có lý, đây không phải Chuyên Húc lịch của Tần mà là thánh thiên tử lịch, chỉ vì người Tần đổi tên."
Lưu Trường sáng mắt:" Đúng, lịch này nên đổi tên là Lưu Trường lịch ..."
"Bệ hạ!" Lục Giả lớn tiếng cắt lời, nếu không lên tiếng thì Tam Hoàng Ngũ Đế cũng đổi danh thành Lưu Trường mất:" Chuyên Húc lịch nếu phù hợp với đương thời cứ dùng là được."
Coi như ông ta xác định lại lần nữa danh xưng lịch pháp, mà đây là chức quyền của phụng thường, Lưu Trường không tiện nói gì.
Triều nghị kết thúc quần thần rời đi, mặt ai nấy như đau dạ dày kinh niên.
Về tới Hậu Đức Điện, Lữ Lộc mới chúc mừng:" Bệ hạ, lịch pháp đã chế định, đại lợi với nông nghiệp, chính sách hưng nông của bệ hạ tiến thêm một bước.
Lưu Trường cười rách miệng:" Thượng phương đã nói cho ngươi cách chế tác thủy tinh chưa? Mau chóng lập nên nhà xưởng, ngươi sắp nhận được lượng lớn đơn đặt hàng rồi. Có số tiền này, trẫm có thể mở rộng y quán."
Lữ Lộc nói:" Triều Thác đả kích rất nhiều sản nghiệp của thần, may mà tiền trang bắt đầu kiếm được tiền, lập nên được chữ tín ... Nhưng tiền trang ở khu xa xôi vẫn ở trạng thái thua lỗ ... Có điều vì vận hành chỉnh thể, thần không đóng cửa."
"Đừng đóng, tầm mắt phải xa một chút, chỉ cần giữ xu thế này, tiền trang của ngươi ngày một kiếm nhiều hơn."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com