Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 895 - Chương 896: Còn Chơi Tới Tuổi Cổ Lai Hi.

Chương 896: Còn chơi tới tuổi cổ lai hi.

Địch Đạo, Lũng Tây, những cơn gió lạnh thổi tới thì đợt phạm nhân cuối cùng năm nay cũng được đưa tới.

Sau khi Võ Đô động đất, Lưu Trường hết sức chú trọng sự phát triển nơi này, vì giải quyết vấn đề không đủ nhân thủ, y dùng Triều Thác làm ngự sử, đưa tới lượng lớn nhân tài tới đây.

Nhìn mấy ông già tóc trắng bạc phơ trước mặt, Loan Bố ném bút xuống đất.

"Triều Thác đúng là làm loạn, hắn muốn làm gì, tuổi này mà còn phái tới đây lao dịch, hắn không biết Hán luật sao?"

Lư Khanh nhặt bút lên:" Loan công chớ giận, Triều Thác xưa nay là thế."

"Ta phải về Trường An một chuyến." Loan Bố chưa hết giận:

Lư Khanh tủm tỉm cười ngồi xuống:" Loan công, chuyện này làm ta nhớ tới một chuyện."

"Năm xưa Đại Hán mới lập nên, quần thần không biết lễ pháp làm bừa trên triều, Cao hoàng đế ngại tình nghĩa không làm gì. Sau lấy Thúc Tôn Thông quản lý lễ pháp, từ đó triều đường mới có trật tự."

"Quý Bố sau khi làm ngự sử đại phu, là người bao dung, khiến quần thần lơi lỏng, khiến địa phương xuất hiện đạo tặc mà không trị được. Nay bệ hạ dùng Triều Thác cũng giống Cao hoàng đế dùng Thúc Tôn Thông, là để lập lại quy củ."

"Đương nhiên hắn không làm được lâu đâu, sau khi tận dụng hắn rồi, đại khái hắn sẽ tới Lũng Tây một chuyến. Ngài đừng dâng tấu nữa ... Triều Thác là con chó điên, hắn không nể ngài cũng cùng là xá nhân đâu."

"Ài..." Loan Bố chỉ biết thở dài:" Đưa những người này đi, cho họ làm chuyện nhẹ nhàng chút."

Mấy vị đại gia đứng trước mặt Loan Bố hành lễ bái tạ, Dương Hà của Nho gia nói:" Loan quân, ngài cũng đọc sách thánh hiền, nay triều đường tối tăm nhơ nhuốc, gian tặc nắm quyền, ngài nên về làm sạch ...."

Lư Khanh vội cắt lời:" Người đâu, đem họ đi."

Sĩ tốt đưa người đi rồi, Loan Bố lật xem tấu chương hỏi:" Hiện còn thiếu nhân thủ không?"

"Không ạ, lao dịch dựa theo quy hoạch của ngài đưa tới các nơi rồi, hiện xem ra cần hai năm là Lũng Tây sẽ đổi mới hoàn toàn, đường sá bằng phẳng, dịch trạm sung túc, thành trì vững vàng ... Song có một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Bệ hạ thúc giục quá gắt, trách chúng ta lâu như vậy chưa làm xong đường, chất vấn có phải là chúng ta cố tình kéo dài công trình, lừa tiền của bệ hạ không?"

Loan Bố mặt tối sầm, hắn còn lạ gì tính hoàng đế:" Chuyện này ngài không cần lo, để ta trả lời."

Lư Khanh cười khổ:" Bệ hạ cái gì cũng tốt, mỗi tội là nóng lòng thấy thành quả.

Loan Bố ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài, Lư Khanh không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì, hình như nói năm xưa không nên đưa thư gì đó.

Chỉ sau một đêm cả Trường An phủ một màu trắng.

Tuyết rơi suốt đêm, hôm sau cận thị dọn tuyết trong ngoài hoàng cung, tuyết rất lớn, ngập quá bắp chân, đám cận thị run bần bật chửi mắng thời tiết, thi thoảng từ khe miệng phả ra làn sương đậm.

Không phải ai cũng ghét thời tiết này, mấy đứa bé mặc kín mít chạy trên tiếng, tiếng cười nói vang vọng bốn phía.

Tổng cộng có năm sáu đứa, trong đó có đôi huynh đệ song sinh, còn lại là con của thái thượng hoàng, tuổi tương đương. Lúc này bọn chúng chạy loạn khắp nơi, thi thoảng có đứa ngã xuống, chẳng cần đỡ, bò lồm cồm dậy.

Lưu Trường mặc áo lông dầy, đi ra ngoài nhìn tuyết, cười thành tiếng:" Dấu hiệu tốt, đây là tuyết lành, năm sau sẽ được mùa."

"Bệ hạ từ khi nào lại tin vào cái này?" Lữ Lộc ngạc nhiên:

"Tuyết lành không phải là lời ma quỷ của đám thuật sĩ, đây là học vấn của Nông gia. Bảo ngươi đọc sách nhiều vào, ngươi không nghe, giờ xấu mặt chưa?"

Lưu Trường đang nói thì thấy mấy thằng nhãi du ngoạn đằng xa.

Lưu Tứ cũng thấy bóng người cao lớn kia, nó nháy mắt với Lưu Lương, sau đó gọi to a phụ, chạy về phía y, Lưu Lương thấy nó giấu cục tuyết sau lưng thì rụt cổ lại.

Lưu Trường cười tủm tỉm với đứa nhóc chạy về phía mình, giang tay ra làm bộ để a phụ bế.

Lưu Tứ nhảy vào lòng a phụ, cầm cục tuyết lên, muốn nhét vào lòng a phụ, nhưng Lưu Trường nhanh hơn, một tay ôm nó, tay kia nhét tuyết vào cổ nó. Lưu Tứ tức thì bị lạnh hét ấm ĩ, điên cuồng vùng vẫy.

Lưu Trường cười thật to, vô cùng sảng khoái.

Lữ Lộc lắc đầu, mỗi năm mùa đông bệ hạ luôn đi bắt nạt trẻ nhỏ, đã thành thông lệ, bọn nhóc con không khôn ra, năm nào cũng muốn thử.

Tào Xu dẫn theo mấy cung nữ đi về phía này.

Lưu Trường vội buông Lưu Tứ ra, nghiêm khắc mắng:" Thằng nhãi này, mùa đông chạy đi chạy lại, còn ra thể thống gì, nếu bị lạnh a mẫu ngươi sẽ đau lòng cỡ nào?"

Tào Xu lườm y, lại bảo đám Lưu Tứ: “Về hết cho ta."

Hiển nhiên lời Tào Xu càng có uy hơn, mấy đứa nhóc không dám nghịch ngợm nữa, nắm tay nhau đi về.

Lưu Trường cười nịnh tới bên Tào Xu:" Mấy thằng nhãi không ra gì ..."

"Thiếp thấy không ra gì nhất là bệ hạ, mới sáng sớm bệ hạ định đi đâu?"

"Thì trời đổ tuyết mà ... Khụ, trẫm định tới tướng phủ một chuyến, hỏi tình hình chống rét khác nơi. Tây Vực đã bắt đầu trồng bông, Thân Độc cũng gửi tới không ít bông, mùa đông năm nay với Đại Hán mà nói khẳng định là một năm không tầm thường."

Tào Xu gật đầu:" Vậy bệ hạ mau đi đi, thiếp chuẩn bị tặng bông cho bách quan trong triều cùng tướng sĩ Nam Bắc quân, bệ hạ thấy sao?"

"Hoàng hậu lo liệu là được, à phải, đừng gửi cho Hạ Vô Thư, lão già đó xưa nay không sợ lạnh."

"Thế sao được, quan viên khác đều được phát lại không phát cho ông ấy, có phải là xem nhẹ quá không?"

"Được, được, hoàng hậu tự quyết!"

Lưu Trường hậm hực rời đi, Tào Xu nhìn theo mà lắc đầu:" Cái tính trẻ con của bệ hạ không biết bao giờ mới khá được, đã hơn ba mươi rồi còn cùng trẻ con nghịch tuyết."

Một cung nữ già nghe vậy không nhịn được cười:" Hoàng hậu còn chưa biết, năm xưa Cao hoàng đế tuổi hoa giáp cũng có tính cách này, cứ tới mùa đông là chơi đùa cùng các công tử, còn bị thái hậu mắng."

Tào Xu đau đầu, nàng cứ tưởng tính cách ác liệt của Lưu Trường cùng với tuổi tác mà cải thiện, nếu Cao hoàng đế cũng vậy thì Lưu Trường chẳng lẽ còn nghịch ngợm tới tuổi cổ lai hi?

Vừa mới rời cổng cung, Lưu Trường bỏ ngay bộ mặt nghiêm túc, quay sang cười hì hì:" Lộc, chúng ta thương lượng chuyện này."

Lữ Lộc cảnh giác ngay lập tức:" Bệ hạ muốn làm gì?"

"Không có gì, ngươi thay trẫm tới tướng phủ hỏi tình hình các nơi. Đem hết bông trong quốc khố phân phát các nơi, để bách tính có áo dày mặc, tranh thủ mùa đông năm nay không để xảy ra chuyện bách tính chết rét nữa."

"Vậy bệ hạ đi đâu?"

"Đương nhiên có chính sự phải làm, trẫm muốn cùng các đại hiền Trường An bàn đại kế."

"Ở đâu ạ?"

"Ngủ đỉnh lâu."

Lữ Lộc nhảy dựng lên:" Thần đi làm việc, còn phải móc hầu bao cho mọi người tụ tập uống rượu ở Ngũ Đỉnh lâu, thần không đi."

Lưu Trường sầm mặt:" Người đâu, Lữ Lộc kháng chỉ, kéo hắn đi nấu, xét nhà."

"Không cần phiền như thế, bệ hạ diệt tộc thần cho rồi."

"Giỏi cho Lữ Lộc, dám bất kính với thái hậu, nếu ngươi không làm tốt chuyện này, trẫm sẽ đem lời ngươi nói với a mẫu."

Lữ Lộc ném cho Lưu Trường cái nhìn thiếu thân thiện, vẫn tới phủ Trương Thương.

Lưu Trường lên xe, được giáp sĩ tháp tùng tới Ngũ Đỉnh Lâu.

Mùa đông với quý tộc mà nói là mùa thích hợp giải trí, với bách tính là đại địch. Đại Hán có tỉ lệ chết nhiều nhất vào mùa đông, cả đại thần cũng đa phần chét vào mùa đông, nói gì tới bách tính.

Trong nhà rất nhiều bách tính chỉ có đúng một bộ y phục đàng hoàng, mọi người luân phiên mặc, về áo mùa đông thì ... Càng không dám nghĩ tới.

Đến thời Lưu Trường tình thế dần chuyển biến, thương nghiệp phát triển khiến áo mùa đông được lưu thông nhiều hơn, bách tính thông qua đặc sản đương địa đổi lấy.

"Bệ hạ muốn lấy toàn bộ bông trong quốc khố đi cứu tế bách tính à?"

Trương Thương vuốt râu:" Nhưng ta đã hạ lệnh ưu tiên phân phối bông cho sĩ tốt thủ biên rồi, còn cả đại quân truân điền nữa."

Lữ Lộc gượng gạo nói:" Bệ hạ sớm nghĩ tới điểm này rồi, thiếu bao nhiêu, ngài nói đi ... Ta bỏ."

Trương Thương mắt sáng lên, vội sai nhi tử rót trà, biểu thị muốn nói chuyện kỹ càng.

Lữ Lộc đã chuẩn bị mất máu lớn, nhưng khi Trương Thương nói ra con số, hắn vẫn nhảy dựng lên:" 200 vạn bộ à, ta đâu phải thần tiên? Một bộ áo bông hợp cách là 800 tiền, 200 vạn bộ bao tiền? Sao ngài không bảo bệ hạ xét nhà ta luôn đi."

"Đương nhiên không bắt ngài bỏ tiền làm áo bông hoàn chỉnh, chỉ cần ngài cung cấp bông thôi, chế tác và vận chuyển do ta làm."

"Vậy cũng quá đắt, 200 vạn bộ, ta không bỏ nổi."

"Vậy thì 100 vạn bộ, không cứu được thiên hạ thì cứu một nửa vậy."

"Ta ... Bỏ."

Cho dù Lữ Lộc vẫn xót của, nhưng chung quy vẫn bỏ tiền.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment