Khi Lữ Lộc tới Ngũ đỉnh lâu thì bầu không khí nơi này cực kỳ sôi động.
Lưu Trường, Tuyên Mạc Như, Chu Á Phu, Chu Kiên, trước mặt mỗi người đều có rượu nóng bốc hơi, thịt cũng nướng vừa vặn tỏa hương ngào ngạt.
"A, Lộc tới rồi."
"Chuyện thế nào?"
Lưu Trường vẫy tay gọi Lữ Lộc ngồi xuống bên cạnh, Lữ Lộc ngồi xuống, gian nan nói:" Xong rồi ạ ... Một trăm vạn bộ áo mùa đông ..."
"Tốt, không thẹn là Kiến Thành hầu của trẫm! Nào, ăn thịt đi."
Lưu Trường ân cần gắp thịt cho Lữ Lộc, Lữ Lộc nhai như thể mỗi miếng thịt trị giá trăm vạn tiền.
"Lộc làm tốt lắm, giống như tổ sư trẫm nói, giàu cứu tế thiên hạ."
Phàn Thị Nhân buột miệng:" Là Mạnh Tử."
"Mỗi ngươi có học vấn à, mai cho ngươi đi biện luận với Phù Khâu công!"
Cả đám cười rộ, Lữ Lộc cảm thán:" Dù sao thần cũng quen rồi ... Trương tướng không thẹn là lão sư của bệ hạ, vừa gặp một cái đã muốn 200 vạn bộ áo mùa đông hoàn chỉnh ... Xét nhà cũng chỉ tới thế thôi."
"Lộc, sau khi lập xưởng thủy tinh, ngươi sẽ kiếm lại, sau này còn nhiều đồ tốt hơn nữa, thứ này là gì, ngươi cứu bao nhiêu bách tính. Mỗi năm tới mùa đông kỳ thực trẫm không thoải mái, luôn nghĩ tới ở địa phương có người chết rét ... Hôm nay trẫm có thể yên tâm uống rượu rồi. Trẫm để nhiều người như thế có áo mùa đông mặc, một bữa ăn năm con trâu cũng không quá chứ?"
"Không ạ!" Phàn Thị Nhân đáp ngay:" Dù sao cũng là của nhà Lữ Lộc."
"Thối lắm, bữa sơm hôm nay ta mà bỏ một đồng, ta không phải họ Lữ." Lữ Lộc mắng:
Cả đám bằng hữu bất nhân lại lần nữa lại cười ngặt nghẽo.
Triều Thác hồ nghi nhìn Trương Thương, từ khi hắn lên làm tam công, trong lòng chỉ kiêng kỵ duy nhất hai người Trương Thương và Hàn Tín.
Bởi thế hắn cố gắng không đi trêu chọc hai vị này, không biết vì sao đột nhiên tới tìm mình, chẳng lẽ quyết định giúp gian tặc đối phó với mình sao?
Trương Thương bình tĩnh nói:" Ngươi không cần lo, ta vì có chuyện muốn tìm ngươi. Bệ hạ chuẩn bị đem bông trong quốc khố vận chuyển tới các nơi để quan viên cứu tế bách tính vượt qua mùa đông. Ta nghĩ, giá bông không thấp, quan lại địa phương khó tránh khỏi tham ô, nên định để ngươi làm việc này."
Triều Thác sững người, hơi do dự hỏi:" Vì sao ngài không tự làm việc này."
Trương Thương chẳng hề để ý:" Bọn chúng không sợ ta, nhưng rất sợ ngươi, ngươi làm sẽ tốt hơn ta."
Triều Thác trịnh trọng đứng dậy, dùng đại lễ với Trương Thương:" Vâng!"
"Mở cửa!"
"Mở cửa!"
Có quan lại đứng ngoài cửa, hung dữ quát:
Cùng tiếng gõ cửa, tuyết trên cửa không ngừng rơi xuống, rơi vào người quan lại, hắn vô cùng bất mãn, phủi tuyết trên người:" Mở cửa mau."
Cửa mở, một nông phu đi ra, cho dù mùa đông giá rét, người này vẫn mặc y phục cực mỏng, môi lạnh tới thâm tím. Quan lại trông thấy thế đẩy hắn vào nhà, gọi ra phía sau:" Nhà này sáu người, hai bộ."
Có sĩ tốt mang đồ vào đưa cho nông phu.
Quan lại lấy sổ sách ra:" Ngươi nghe cho rõ, bệ hạ ban thưởng thiên hạ, tặng áo mùa đông, một bộ có quần áo, mũ, hài, nhìn chõ kỹ, ở đây viết tên ngươi."
"Tiểu nhân không biết chữ."
"Vậy vẽ vòng tròn."
Người kia vẽ vòng tròn rồi ấn tay, quan lại thô bảo cướp sổ sách lại rồi đi, lúc ấy hắn mới tỉnh người, vội chạy tới trước mặt quan lại:" Xin ngài dừng bước, ăn ít đồ hẵng đi, nhà tiểu nhân mới làm cơm."
"Không cần!" Quan lại đó nói xong tới nhà tiếp theo:
Nông phu ôm áo dày, cười ngốc nghếch đi vào phòng.
"Có lao dịch à?" Thê tử đang ôm hai đứa con lo lắng hỏi:
"Không, không phải ... Thánh thiên tử phái người tặng chúng ta áo mùa đông, hai bộ ..." Nông phu lạnh tới mặt cứng đờ, biểu cảm ít ỏi, giọng run run đặt hai bộ y phục xuống:
Hai đứa bé muốn đưa tay lấy, nông phu ngăn lại, cùng thê tử sờ áo, rất dày, họ vẫn không dám tin.
"Nào, để ta mặc cho nàng...." Nông phu vội thay áo mùa đông cho thê tử, thê tử cười rạng rỡ:
Hai đứa bé kêu lên:" Con cũng muốn."
Nông phu lấy áo chùm lên người hai đứa bé, toàn thân chẳng mấy chốc trở nên ấm áp, gọi a phụ lên giường, cả nhà bốn người tụ tập lại với nhau, cứ thế cười suốt.
Cảnh tượng như vậy diễn ra ở rất nhiều nơi, cho dù thái độ quan lại rất tệ, cho dù khả năng vẫn còn tồn tại tham ô, nhưng đúng là rất nhiều người có được đảm bảo cho mùa đông.
Ở nơi mùa đông khắc nghiệt như nước Yên càng có từng xe từng áo đi trên đường, rất nhiều người cả đời không thấy cảnh tuyết rốt cuộc có bộ y phục cho phép họ ra ngoài.
đường sá vắng vẻ dần có bóng người, trẻ con mặc những cái áo rất không hợp người chạy đi chạy lại trên tuyết.
Tấu chương của chư hầu cũng đồ về triều đình như tuyết.
Quần thần kích động, chỉ thiếu một bước nữa là tới thịnh thế như bệ hạ nói .... Vì sao chuyện tốt như thế lại rơi lên người thứ cẩu tặc như Triều Thác.
Bọn họ nghĩ không thông, sao Trương tướng giao chuyện trọng yếu như thế cho Triều Thác làm?
Chuyện này giúp danh tiếng của Triều Thác tăng mạnh, không biết sử quan viết thế nào, nhưng đại đa số có thể đoán ra hình thượng của quan viên thương dân sẽ xuất hiện trên sử sách, công lao của Triều Thác không ai phủ nhận được.
Quân thần chua xót không nói lên lời, vì sao lại giao việc này cho Triều Thác.
Triều Thác mấy ngày nay như gà trống thắng trận trở về, bất kể ở đâu, hắn đều ngẩng cao đầu, hơn người một bậc.
Tâm tình hắn tốt tới mức không đi đối phó với quần thần nữa, toàn bộ tinh lực đặt vào địa phương. Hắn bắt được ba tên huyện lệnh bớt xén tới 2000 bộ áo mùa đông, Triều Thác nổi giận, trực tiếp dâng tấu diệt tông tộc. Quần thần phản đối kịch liệt, vì vị huyện lệnh đó họ Lữ.
Thậm chí có người báo cho thái hậu, thái hậu cực kỳ tức giận.
Diệt tông tộc sao đủ?
Thái hậu hạ lệnh, diệt ba tộc.
Mấy tên tham ô ít hơn bị chém giữa chợ, nghe nói có tên nghe nói mình không bị diệt tộc hướng về phía Trường An lạy ba lạy.
"Triều Thác!! Ngươi muốn làm cái gì?"
Trên triều nghị, Trương Bất Nghi phẫn nộ rống lên:
Quần thần sao có thể ngờ được có một ngày bọn họ lại đứng cùng phía với Trương Bất Nghi, lại còn thấy con người hắn không tệ ... Đúng là thế sự khó lường.
Triều Thác lần nữa mở triều nghị, hắn công bố hai kết quả đàn hặc, có ba vị quan lại vì không kịp thời đưa bông tới xưởng dệt mà bị hỏi tội.
Ba viên quan này dưới trướng Trương Bất Nghi.
Đối diện với cơn giận của Trương Bất Nghi, Triều Thác bình tĩnh nói:" Trương công, quan viên của ngài quá tản mạn, xem thường chính vụ. Ta thấy hay là ngài đổi người đi, ta có một danh sách ..."
Trương Bất Nghi lửa giận ngút trời: Ngươi là cái thá gì mà xen vào chuyện chúc quan của ta? Bình thường ta thấy ngươi có chút công lao nên không so đó với ngươi, ngươi lại không để ta vào mắt."
"Ta chỉ làm theo luật."
"Làm theo luật cũng phải có lý, nay các nơi tuyết lớn, bị lỡ vài ngày là bình thường? Ngươi nhất định muốn gây khó dễ cho họ."
"Luật là luật!"
"Hôm nay ta phải đánh chết thứ ngu xuẩn ngươi."
Trương Bất Nghi sắn tay áo lên, định đi tới đánh người, các đại thần vội ngăn lại, Triều Thác không sợ:" Động thủ trên triều là trọng tội!"
"Trương tướng, đừng chấp gian tặc."
"Đúng thế, không nên giận hắn mà hại người, tên này ngông nghênh không được bao lâu nữa đâu!"
Khi các đại thần nói những lời này với Trương Bất Nghi, bọn họ rất thiếu tự nhiên.
Trương Bất Nghi càng thiếu tự nhiên.
Triều nghị giải tán không vui vẻ gì, quần thần không lo nữa, tất cả vây quanh Trương Bất Nghi, mãi mới có tam công can thiệp vào chuyện của Triều Thác. Tuy vị này là Trương Bất Nghi, họ vẫn vui mừng, lần đầu tiên Trương Bất Nghi giống quốc tướng thực sự, quần thần vây quanh, đây là đãi ngộ Trương Bất Nghi chưa từng có.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com