Cùng lúc ấy ngoài khu dân cư Trịnh huyện một già một trẻ gõ cửa.
Chủ nhà ra xem, thấy người lạ thì cảnh giác.
Ông già lấy ra nghiệm truyền của mình, cười nói: "Ta là khách qua đường, muốn tá túc chỗ ngài một tối."
Chủ nhà xem nghiệm truyền thật kỹ rồi trả lại, thái độ thay đổi, mời hai người vào nhà, lại bảo thê tử làm cơm đãi khách.
Ông già bái tạ.
"Khi ta còn trẻ là du hiệp đi khắp nơi, nay tuổi đã cao, con đã lớn, muốn tìm nơi yên tâm cư trú, xin hỏi lão trượng, nơi này có thích hợp để ở không?" Giọng ông già tựa trộn lẫn khẩu âm nhiều nơi:
Chủ nhà lắc đầu:" Ngài tốt nhất đừng ở đây.”
"Ồ, dọc đường đi ta nghe nói nơi này rất an toàn, bách tính lương thiện, thích hợp để ở mà."
"Ài, đó là người ta nói thế, huyện lệnh ở nơi này vì chính tích mà bất chấp tất cả. Người ta lao dịch 17 ngày, ở đây những 26 ngày ... Chuyện gì cũng phải làm nhiều hơn người ta, lại còn không có trợ cấp. Không bằng ngài sang vùng bên, người ở đây đều chạy qua đó cả rồi ..."
Ông già tức giận:" Lao dịch có quy định thời gian nghiêm ngặt, hắn không sợ bị hỏi tội à?"
Chủ nhà thấy ông ta lộ tính du hiệp, cười nói:" Quan viên bao che nhau, làm sao đối phó được? Mỗi lần ngự sử tới, người huyện nha cũng đi theo bên cạnh, ai dám nói thật? Hỏi gì cũng đều nói tốt thôi."
"Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi nhất định chặt đầu hắn!"
"Ha ha ha, ngài đã đi tới nơi nào rồi?"
Hai người trò chuyện tới khuya, ăn cơm xong, ông già và đứa bé đi ngủ.
Quý Tân sửa soạn giường:" A phụ, con đi giúp người là được, người chừng này tuổi rồi, sao còn đi được nữa ... Giờ a phụ có phải là ngự sử nữa đâu?"
Ông già đó là Quý Bố, từ ngày bị miễn chức rời khỏi Trường An, muốn đi khắp nơi xem tình hình quan lại thực sự là thế nào.
"Chuyện này không liên quan tới thân phận của ta, tư từng hứa với bệ hạ, làm sạch quan trường, ta không thể nuốt lời. Đem tình hình nơi này báo lên triều đường, mai tiếp tục xuất phát."
"Chúng ta phải đi tới bao giờ?"
"Khi tới quan trường trong sạch, trong ngoài không còn gian tặc."
"Nhân dĩ học trì, hống mông thủy ích, hình dĩ tượng thủy, học viết cách vật, nhi hậu hữu thiên địa chi mạo, phi thủy giả vị hữu chi hữu, kỳ nhân bất tri dã."
Lưu Trường ngồi trên giường, ngập ngà ngập ngừng đọc sách, Lữ Lộc đứng bên cạnh, đợi Lưu Trường dừng lại thì tới nhắc nhỏ chữ tiếp theo là gì. Được Lữ Lộc giúp đỡ, Lưu Trường coi như đọc xong.
Cái công nằm trên giường, mắt mở một khe nhỏ nhìn chằm chằm về phía Lưu Trường chẳng biết là có nghe thấy lời y không?
"Sách này tên Tinh thần khoa học, do trẫm gợi mở cho thằng nhãi kém cỏi An biên soạn, nói về khoa học và ứng dụng khoa học. Ha ha ha thằng nhãi này đúng là có phong phạm của lão sư, thứ hôm trước Mặc gia làm ra, hôm sau đã là của Hoàng Lão ... Trần Đào tức điên."
"Trẫm đại khái biết thằng nhãi này muốn làm gì, nay đế quốc thống nhất, học thuật phân tán ắt gây bất ổn, tranh đấu giữa các học phái sẽ dẫn tới tranh đầu trên triều, tranh đấu giữa chư hầu. Thiên hạ thống nhất rồi, nhưng tư tưởng chưa thống nhất."
"Trong thời gian ngắn thống nhất tư tưởng là không thể, nhưng vô cùng cần thiết. Lâu dài mà nói lại thiếu sức cạnh tranh, làm học phái tha hóa ... Trẫm không muốn bỏ sự cạnh tranh này... làm trẫm khó xử."
"Thôi, chuyện nhỏ như thế ném cho An giải quyết cũng không tệ ... Dù sao nó ở phương diện khác vô dụng, chỉ có làm học vấn là tàm tạm, để cho nó làm."
Lưu Trường cứ lải nhải, Cái công chẳng nhúc nhích nhìn y chằm chằm. Lữ Lộc ở bên có vô số lời muốn mắng chửi đành nhịn.
Nói tới khi miệng khô cổ khát Lưu Trường mới cáo biệt lão sư rời viện lạc đó.
Trên đường đi Lưu Trường cười nói với Lữ Lộc:" Năm xưa lão sư suốt ngày nói với trẫm các học phái đều bắt nguồn từ Hoàng Lão, trẫm không ngờ nhi tử của trẫm lại quán triệt tư tưởng của lão sư. May An là thái tử nếu không thì người ta chửi chết nó rồi ... Có điều thằng nhãi này thu môn khách ngày một quá đáng, đã hơn 700 người, không biết nó kiếm đâu ra lắm người nghiên cứu học vấn thế ... Trẫm thấy nó sẽ vượt Tín Lăng quân.
Lữ Lộc nói:" Kỳ thực cũng không thể gọi là môn khách, đều là bậc chí sĩ bác học. Ít nhất bên cạnh thái tử không thiếu nhân tài, lúc nào cũng có thể an bài người tới các nơi đảm nhận quan chức."
"Môn khách là để đánh nhau, không ai dám đánh nhau với nó, cần nhiều môn khách thế làm gì?"
"Bệ hạ chưa xem báo hôm nay à?"
"Chưa, sao thế?" Lưu Trường sáng mắt:" Chẳng lẽ có người chửi mắng thằng nhãi đó à?"
"Tai họa rồi .... Tai họa rồi ..... Ngươi đó! Ngươi đó! Tai họa rồi! Chúng ta xong rồi!"
Trong tiểu phủ của Công Dương phái, Công Dương Thọ mặt tái nhợt, tay chắp sau lưng đi qua đi lại, thấp giọng lẩm bẩm. Còn rất nhiều đệ tử của ông ta quỳ trước mặt, Hồ Mẫu Sinh, Lưu Tứ, Đổng Trọng Thư, Công Tôn Hoằng đều cúi đầu không nói.
Công Dương Thọ lần nữa dừng trước mặt Hồ Mẫu Sinh, chỉ hắn mắng:" Nói ngươi, nói ngươi đấy ... Thái tử tham khảo Mặc gia thì liên quan gì tới ngươi? Sao ngươi lên báo phê phán thái tử? Ngươi biết đây là tội gì không? Ngươi biết ngự sử đại phu hiện nay là ai không?"
"Ngươi muốn phê phán thì phê phán, vì sao chửi cả Hoàng Lão? Còn nói họ chẳng có cái gì, sao chép Bách Gia ... Ngươi chỉ thiếu điều chỉ mặt thái tử mắng vô dụng thôi."
Lưu Tứ vội ngẩng đầu lên:" Lão sư, thực ra sư huynh đã mắng rồi .... Cuối bài huynh ấy nói đại ca đệ tử văn chương phù phiếm, toàn khoe khoang học vấn, thể hiện kiến thức, nhưng chẳng có lấy chút gì thuộc về bản thân, cố lấy thứ của các học phái khác ghép vào nhau. Chẳng có gì đáng tán thưởng, giống như mỹ nhân trong Ngũ Đỉnh Lâu, đọc văn tự hoa mỹ vô dụng để hưởng lạc ..."
Công Dương Thọ mặt tối sầm, mấy lần xiết chặt nắm đấm.
Hồ Mẫu Sinh nghiêm túc nói:" Đệ tử nói đều là sự thực, văn chương của bệ hạ đơn giản lại có nội hàm lớn, văn chương thái tử đặc sắc nhưng trống rỗng, nhìn thì tựa như bao gồm vạn vật, thực tế là ghép cái nọ vào cái kia, không thực tế."
"Câm mồm!" Công Dương Thọ mắng:" Đây là vấn đề nói thật hay không à? Bình thường ta dạy ngươi ra sao?"
"Lão sư dạy đệ tử phải cương chính bất khuất."
"Ta ...." Công Dương Thọ chỉ muốn tát mình một cái:
Buổi sáng Công Dương Thọ ra ngoài uống rượu, có vài người Nho gia tới tìm ông ta, cứ tưởng họ tới kiếm chuyện, đang định đấu một phen, kết quả người ta quỳ xuống, nói kính phục ông ta dạy ra được đệ tử lợi hại. Công Dương Thọ chẳng hiểu ra sao, tới khi xem báo họ đưa cho, sợ tới tỉnh rượu chạy về phủ, tiếp đó là cảnh đám đệ tử quỳ nghe giáo huấn.
Công Dương Thọ đúng là tức tới lỗ mũi xì khói.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới Công Dương phái, Mặc gia còn không dám nói gì, ngươi đi làm hào kiệt cái gì chứ?
Nếu chỉ có thế thôi cũng đành, nay Triều Thác nắm quyền, tên cẩu tặc đó có chuyện gì không làm ra được?
Công Dương Thọ tức tới phát run:" Ngươi đợi đấy, chúng ta đều sẽ bị diệt tộc! Văn chương của ngươi gây đại họa rồi."
Lưu Tứ cả kinh, vội hỏi:" Lão sư, đệ tử cũng bị diệt tộc à?"
"Trừ ngươi ra!"
Lưu Tứ thở phào.
"Lão sư, có lẽ không tệ như người nghĩ đâu, đệ tử gặp thái tử rồi, thái tử không phải là người tàn bạo, hơn nữa sư huynh cũng nói không sai. Đệ tử thấy, chuyện này chẳng những vô hại mà còn có lợi ..." Đổng Trọng Thư chưa nói hết thì có người gõ cửa cắt ngang:
"Thấy ngươi, tới bắt chúng ta đấy, ta nhận đám các ngươi đúng là xui xẻo!" Công Dương Thọ mắng, mặt dần bình tĩnh, nhìn Hồ Mẫu Sinh:" Phạt ngươi ở thư phòng đọc sách cả năm, chuyện học phái tạm để Công Tôn Hoằng lo liệu."
Nói rồi ra mở cửa.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com