Quả nhiên đứng bên ngoài là chừng mười người trẻ tuổi, đều ăn mặc kiểu văn sĩ, eo mang trang kiếm, trông hết sức bất thiện. Bọn họ quan sát ông già trước mặt hỏi:" Hồ Mẫu Sinh ở đây à?"
Công Dương Thọ khinh bỉ:" Các ngươi là ai?"
"Môn hạ thái tử, bảo Hồ Mẫu Sinh ra đây."
"À, ra là môn hạ thái tử, vậy không cần tìm hắn nữa, văn chương đó là ta bảo hắn viết, các ngươi tìm ta là được, có chuyện gì?"
Hồ Mẫu Sinh vội đi lên:" Ta chính là Hồ Mẫu Sinh."
Đám người kia kinh ngạc, người cầm đầu cười lạnh:" Nếu thế thì hai vị cùng đi, bọn ta tới tìm cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn mời vì đại gia này nể mặt điện hạ bất học vô thuật một chút, bỏ thời gian ra tới chỉ bảo."
"Chỉ giáo tên điện hạ không nên hồn kia cần gì đệ tử ta? Mình ta là đủ!" Công Dương Thọ đẩy hai người trẻ tuổi trước mặt, nghênh ngang đi ra, mấy người kia tức giận đặt tay lên chuôi kiếm, ông ta không sợ, mắng:" Ngẩn ra cái gì? Còn không mau đi trước."
"Giỏi cho Công Dương Thọ, vốn thấy ông có tuổi, ông muốn đắc tội, ông dám sỉ nhục thái tử, đưa đi!"
Hồ Mẫu Sinh nóng ruột đi lên, nhưng Lưu Tứ ngăn hắn lại, xông ra cửa chỉ tên môn khách cuối cùng sắp đi:" Ngươi, chính ngươi đó! Ngươi qua đây!"
Môn khách kia nhìn cách ăn mặc của nó, lại nhìn trang phục cùng tướng mạo giống hệt thái tử, đại khái hiểu thân phận của nó, vội đi lên:" Công tử có gì sai bảo?"
"Là thế này, người các ngươi đưa đi là lão sư của ta, ông ấy mà có chút thương tổn nào, ta diệt chín tộc của ngươi, sau đó trốn về phong quốc ... Chỉ có thế thôi, ngươi đi được rồi."
Môn khách đó mặt xanh mét, Lưu Tứ đắc ý nói tiếp:" Lão sư đừng sợ, nếu ép đệ tử, đệ tử đi tìm đại mẫu, nói môn khách của đại ca muốn giết đệ tử."
Môn khách đó run rẩy, vội đuổi theo đoàn người đi xa, nhỏ giọng nói gì đó, cả đám tức thì tránh xa Công Tôn Thọ.
Không lâu sau, cửa lại bị người ta đá ra.
Mấy giáp sĩ như lang như hổ xông vào, một vị quan lại đi sau bọn họ bước tới, nhìn một lượt hạ lệnh:" Trừ công tử Tứ, số còn lại trói mang về."
Hồ Mẫu Sinh nổi giận, rút kiếm ra:" Lỗi của mình ta, sao có thể liên lụy tới người khác."
"Bắt lấy!"
"Bắt con mẹ ngươi!" Lưu Tứ giơ kiếm gỗ lên, đứng trước mặt mọi người:" Lại đây, hôm nay kẻ nào không sợ chết cứ bước lên, ta không diệt cửu tộc của ngươi, ta không phải họ Lưu! Triều Thác là cái thá gì, có gan bước lên xem."
Quan lại nghiêm mặt:" Công tử, xin tránh ra, nếu không thần theo luật làm việc."
"Nãi công cứ đứng đây đấy, ngươi làm được gì?" Lưu Tứ căn bản không sợ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm:
Công Dương Thọ bị đẩy vào một cái phủ, trong phủ rất nhiều người, phải trên sáu mươi, những người đó vốn đang kích động bàn bạc gì đó, khi đám kia đẩy Công Dương Thọ vào, tức thì ngừng nói.
Cả phủ trở nên hết sức lạnh lẽo, đồng loạt nhìn Công Dương Thọ.
Công Dương Thọ vừa rồi còn tỏ ra cứng cỏi, giờ đã mồ hôi đầm đìa, cố gắng để chân mình đừng run.
Lưu An đang vui vẻ tán gẫu, nhìn thấy người đi vào là Công Dương Thọ thì ngớ ra, sao không phải Hồ Mẫu Sinh.
Công Dương Thọ lấy dũng khí đi tới trước mặt Lưu An, lớn tiếng nói:" Thần bái kiến thái tử điện hạ."
"Thần phạm lỗi, mấy hôm trước uống rượu, nói linh tinh với đám đệ tử, chúng tưởng là thật, viết những lời đó truyền ra ... Xin thái tử khoan thứ, nhưng đó không phải ý của thần, thần vốn kính trọng điện hạ. À phải rồi, thần đã quá hoa giáp ..."
Lưu An không ngờ một người lại vừa có thể tỏ ra mạnh mẽ lẫn hèn nhát cùng lúc như thế, nhìn bộ dạng ông ta, cười phá lên.
"Sao ta có thể phạt ngài, ngài chỉ ra cái sai của ta, đó là hành vi của quân tử lòng son. Thiên hạ đa phần sợ ta, không dám nói thật, chỉ biết nịnh bợ, dù biết ta sai cũng không dám nói ... Thế thì ta làm sao có thể tăng tiến học vấn của mình được? Ngài không sợ đắc tội với ta, chỉ ra thiếu sót của ta, đúng là hiếm người bằng được. Có thể nhìn ra, ngài đọc không ít văn chương của ta, cho nên ta muốn thỉnh giáo ..."
Công Dương Thọ trố mắt.
Ngươi là nhi tử hoàng đế mà khoan dung độ lượng như thế, không phải làm trái tổ huấn, làm nhục gia phong a?
Té ra là thưởng chứ không phải phạt sao?
Công Dương Thọ vội bái lạy:" Xin điện hạ thứ tội, kỳ thực những cái đó đều do đệ tử thần viết, thần lấy dạ tiểu nhân cho rằng điện hạ muốn trách phạt, nên nhận vào mình ... Thực ra không liên quan gì tới thần, là do đệ tử Hồ Mẫu Sinh viết, hắn học vấn cao, ánh mắt chuẩn xác."
Nói tới đó ông ta tựa hồ nhớ ra cái gì, hét lên:" Hỏng rồi! Triều Thác!"
Thoắt cái Công Dương Thọ bay ra ngoài, sự nhanh nhẹn đó hoàn toàn không giống ông già hoa giáp.
Lưu An cũng nghĩ ngay ra cái gì, vội nói với Trương Phu:" Ngươi mau mau phái người đi theo, nếu Triều Thác tới bắt họ thì đuổi đi cho ta, bảo Triều Thác tới nói chuyện với ta."
Trương Phu xoay người đi ngay.
Phùng Đường lên tiếng:" Điện hạ ... Nếu Trương Phu mà đi, e là chuyện khó vãn hồi, hay là để thần."
"Không, Triều Thác vô pháp vô thiên, chỉ Trương Phu mới trị được thôi."
Lưu An rất bất mãn với Triều Thác, khuyết điểm lớn nhất của Triều Thác là vô lý, hắn luôn tóm cơ hội để đối phó với người trong triều. Trương Thích Chi nhắm vào Lưu An là để nâng cao uy vọng cho luật pháp, Triều Thác thì nhắm vào tất cả mọi người, hoàn toàn không nhìn ra hắn muốn làm cái gì.
Khi Công Dương Thọ xông vào phủ thì Lưu Tứ đã mồ hôi đàm đìa, nó cầm kiếm gỗ điên cuồng múa may, gần như kiệt sức ... Nó tấn công đám giáp sĩ xung quanh, đáp giáp sĩ không dám đánh trả, chỉ phòng ngự hoặc lui lại. Nhưng Triều Thác có lệnh, họ không dám về, đành giằng co với Lưu Tứ.
Quan lại dẫn đầu tới bắt người lúc này cũng rất đau đầu, lá gan vị công tử này là điều hắn không ngờ tới.
Khi Triều Thác phái người tới thái học bắt người, Đại vương Lưu Bột không dám nhiều lời.
Triều Thác bắt môn khách thái tử, thái tử nói đỡ cũng vô ích.
Nhưng vị công tử Tứ nhỏ tuổi này hoàn toàn không coi Triều Thác ra gì, rút kiếm chém ngay .... Nếu nó mà lớn hơn một chút, trong tay cầm kiếm thật, lúc này họ e là bị giết rồi.
Nói thế nào đây, đúng là không thẹn là nhi tử của bệ hạ.
Công Tôn Thọ thấy cảnh này tức thì hai mắt đỏ rực:" Quân khốn kiếp, dám ức hiếp đệ tử ta."
Tức thì ông ta tuốt kiếm, mọi người chỉ thấy ánh sáng lóe lên, kiếm trong tay một giáp sĩ rơi xuống, hắn kêu lên đau đớn, che cánh tay chảy máu không ngừng. Mấy giáp sĩ khác xông tới, họ không dám ra tay với Lưu Tứ chứ sợ gì một lão già.
Công Dương Thọ hạ thấp người, cứ như chớp mắt biến thành con khỉ trong rừng, nhảy lên nhảy xuống, thế kiếm vô cùng cổ quái, bước chân càng kỳ lạ. Nhảy vào trong đám giáp sĩ, trái đâm phải chém, đi qua tới đâu, tiếng kêu gào vang lên tới đó. Thoáng cái chục tên giáp sĩ ngã xuống, địa hình chật hẹp, họ không thể kết trận, vũ khí dài không thi triển được, nhanh chóng bị đánh ngã.
Quan lại đứng đầu lùi lại:" Sở kiếm??"
Lời chưa dứt thì kiếm của Công Dương Thọ đã đặt lên vai hắn, có thể cắt đứt cổ bất kỳ lúc nào.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com