Không chỉ quan lại khiếp đảm, Lưu Tứ vừa rồi còn ngốc nghếch vung kiếm cũng sững sờ, những người còn lại nhìn Công Dương Thọ chằm chằm.
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì thế? Vị lão sư thường ngày chỉ uống rượu, làm bừa, còn thường xuyên bị người ta đánh lăn lộn trên mặt đất, chớp mắt chém gục mười bốn giáp sĩ.
Cha mẹ ơi! Lưu Tứ rơi kiếm gỗ.
Công Dương Thọ vội quay đầu:" Có sao không?"
Lưu Tứ gật gật rồi lại lắc.
Công Dương Thọ tức giận: "Rốt cuộc là có sao không?"
Viên quan kia run run: "Ông ... Ông làm bị thương nhiều giáp sĩ như thế ... Mau buông tay chịu trói ."
Đúng lúc này Trương Phu dẫn người xông vào phủ, nhìn cảnh tượng bên trong rồi lại nhìn Công Dương Thọ, tiếp đó nói:" Thái tử có lời mời ... Các vị mời theo ta."
Hồ Mẫu Sinh hồi tỉnh, nói:" Lão sư, thả hắn ra đi, hắn cũng chỉ làm theo lệnh thôi."
Công Dương Thọ hừ một tiếng, thu kiếm lại:" Mang người tới đưa chúng tới y quán, nếu không đời này chúng đừng hòng dùng kiếm được nữa."
Trương Phu dẫn mọi người tới phủ thái tử, Lưu Tư kéo tay Công Dương Thọ, mắt lấp lánh sáng:" Lão sư vừa rồi dùng kiếm pháp gì thế? Đệ tử thấy lão sư còn giỏi hơn a phụ."
"Đây là kiếm pháp ta học ở Ngô Việt khi còn trẻ, không có gì lạ, nếu ở ngoài, ta sớm bị họ đâm thành nhím rồi."
"Lão sư giỏi thế sao khi La lão đầu ức hiếp đệ tử lại không dùng?"
"Ân oán nhỏ, không cần dùng kiếm."
"Lão sư dạy đệ tử được không?"
"Không được."
Công Dương Thọ bị thằng nhãi này quấy nhiễu tới không chịu nổi, vội đẩy cho Hồ Mẫu Sinh:" Sư huynh ngươi hiểu nhất, hỏi hắn ấy."
Hồ Mẫu Sinh xoa đầu Lưu Tứ, áy náy nói với Công Dương Thọ:" Lão sư, đều tại đệ tử ... Nếu Triều công hỏi tội, đệ tử sẽ chết trước mặt hắn, tuyệt đối sẽ không ..."
"Rắm thối, đợi lát nữa gặp thái tử, các ngươi khóc thật to cho ta, sau đó cáo trạng Triều Thác ... Nào vò mặt đi, làm đỏ mắt chút, ra vẻ đáng thương, ôm lấy chân thái tử mà khóc." Công Dương Thọ dụi mắt, dạy bảo đệ tử:
Trương Phu nhìn ông ta, ông coi ta không tồn tại đấy à?
Bọn họ rất nhanh tới phủ thái tử, gặp được Kịch Mạnh đang vội vã trở về.
Kịch Mạnh nhìn Trương Phu, lại nhìn những người phía sau:" Ta nghe nói có người chửi mắng điện hạ liền trở về, là những kẻ này à? Ngươi nhanh thật đấy, đã bắt về rồi."
Rồi chỉ mặt lão già cổ quái, sắn tay áo lên:" Lão thất phu, dám chửi thái tử, hôm nay phải cho ngươi một bài học.
Trương phu vội ngăn cản:" Đừng!"
"Ngươi đừng ngăn ta! Ta nhất định phải ..."
Trương Phu vội bảo họ vào phủ, mình ngăn cản Kịch Mạnh.
"Sao ngươi ngăn cản ta?"
"Mấy năm qua ta theo điện hạ toàn ăn đòn, đánh thua bệ hạ, thua Phùng công, thua Thân Đồ Gia, thua Lục Giả, thua La Thốc, chẳng lẽ còn không đánh lại một lão già? Hôm nay ta phải chứng minh bản thân."
"Đại ca!!"
Lưu Tứ vừa chạy vào đã gào lên, nhào vào lòng Lưu An, đám môn khách xung quanh giật mình, Lưu An cũng thất kinh:" Sao thế?"
Lưu Tứ ngẩng đầu lên, chỉ cái mặt đỏ bừng:" Triều Thác phái người tới đánh đệ, còn nói muốn giết đệ."
"Cái gì?" Lưu An đứng bật dậy, mắt lóe sát khí:" Người đâu, đi chém Triều Thác cho ta ..."
Phùng Đường hết hồn nhảy ra cắt lời:" Điện hạ! Điện hạ! Chớ nổi giận, chớ nóng vội, đó là tam công, không thể tùy tiện xử lý."
Hồ Mẫu Sinh cũng vội nói:" Đám người đó chưa từng ra tay với công tử Tứ, thái tử bớt giận."
Lưu An hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống, lửa giận trên mặt thoáng cái biến mất, mỉm cười với Hồ Mẫu Sinh:" Ta thất thố rồi, có điều ngươi đừng lo, chỗ Triều ngự sử, ta sẽ nói rõ với hắn ... Ta xá miễn cho các ngươi vô tội, ngồi đi."
Mấy người bái tạ thái tử, bấy giờ mới lần lượt ngồi xuống.
Lưu An lại nói với Phùng Đường:" Chuyện Triều Thác, phiền Phùng công xử lý."
Phùng Đường gật đầu đi ngay.
Lưu An quan sát từng người của Công Dương, học phái này tuy nhỏ, nhưng nhân tài lớp lớp.
Ban đầu hắn chỉ chú ý tới Công Tôn Hoằng, coi đó là tam công tương lai của mình, về phần Hồ Mẫu Sinh thì hắn không quan tâm, chẳng qua là người nghiên cứu học thuật thôi, bên cạnh hắn có mấy trăm người rồi.
Nhưng sau khi văn chương của hắn phát ra, người này không ngờ dám chính diện phê phán, hắn không giận mà còn vui, vì vấn đề Hồ Mẫu Sinh đưa ra, Lưu An cũng ý thức được.
Văn chương của hắn rất hoa mỹ, nhưng nội tại kém xa văn chương của Hàn Phi, Tuân Tử. Người ta dùng lời đơn giản nhất cũng có thể biểu đạt được tư tưởng sâu sắc, mình còn kém lắm.
Hồ Mẫu Sinh là người đầu tiên dám nói ra khuyết điểm của hắn, Lưu An rất kích động, rất vui mừng.
Hắn không phải muốn thôn tính các học phái khác, mà muốn lấy Hoàng Lão làm chính, các học phái khác làm phụ, từ đó thúc đẩy các học phái phát triển. Hắn muốn kiến lập một thịnh thế chưa từng có, tư tưởng thống nhất, đồng thời cạnh tranh siêu cường.
Hắn không thể vượt qua a phụ ở nội chính, vậy phải vượt qua a phụ ở học vấn, tư tưởng.
"Từ sáng tới giờ, ta đã đọc văn chương của ngài mười hai lần, thích thú vô cùng, ngài đúng là tri kỷ của ta, lời ngài nói, ta đều đồng ý, cho nên mới phái người mời tới."
Hồ Mẫu Sinh vội đáp:" Ngôn từ của thần quá khích, nếu mạo phạm điện hạ, xin điện hạ chớ trách."
"Sao ta trách được, ha ha ha, ta mong mỗi ngày có người mắng ta tỉnh người như ngài đó."
"Đại ca, đệ có thể ngày ngày tới chửi mắng huynh, huynh có cho tiền đệ không?" Lưu Tứ hỏi:
Lưu An vỗ đầu nó một cái, tiếp tục nói:" Nhiều học phái đều bắt nguồn từ Hoàng Lão ta, mục đích của ta là sửa sang lại, đại khái vì nội dung quá phức tạp, không thể liên kết với nhau, nên mới thấy chắp vá lung tung."
"Hoàng Lão là học vấn sau này, sao có thể nói là căn nguyên? Luận căn nguyên, cả Đạo gia còn không dám nói là mình khởi nguồn, Hoàng Lão chỉ là nhánh của Đạo gia. Hoàng Lão vốn là đạo, là tự nhiên, nhưng điện hạ cố gán học vấn các phái vào, tất nhiên là lộn xộn. Năm xưa Lữ Bất Vi cũng giống điện hạ, nay học vấn điện hạ không giống Hoàng Lão, mà giống Tạp gia." Hồ Mẫn Sinh nói rất thẳng:
"Học vấn Tạp gia tuy hỗn loạn, nhưng có tư tưởng chính để kết nối, điện hạ ngay cả trình độ Tạp gia còn chưa đạt tới, còn nói gì tới thành tân thánh của Hoàng Lão."
Mấy người trẻ tuổi của Hoàng Lão thiếu chút nữa rút kiếm, Công Dương Thọ ra sức đánh mắt với hắn, ngươi bơn bớt chút, nhiều người như thế ta không đánh lại:" Điện hạ, đứa đệ tử này của thần từ nhỏ bị thương ở đầu, điện hạ đừng ..."
Lưu An lắc đầu, không biết nghĩ ra cái gì liền cười:" Tạp gia cũng bắt nguồn từ Hoàng Lão, có gì không ổn chứ? Tư tưởng chính của họ không tệ, học vấn dùng để trị thế, nếu lấy đây là căn bản ..."
"Vậy điện hạ triệt để thành người của Tạp gia rồi." Hồ Mẫu Sinh nói chẳng nể nang gì:
Hai người trực tiếp đối chiến, càng nói càng kịch liệt, Công Dương Thọ tim đập chân run.
Lưu Tứ trốn một bên, chỉ hai người thần sắc kích động, hỏi:" Trọng Thư, vừa rồi còn yên lành mà, sao giờ lại cãi nhau vậy?"
Đổng Trọng Thư không trả lời nó mà chăm chú nghe hai người kia tranh luận, đột nhiên nói:" Cả hai đều sai rồi, nay thiên hạ đại nhất thống, phải đại nhất thống tư tưởng, không phải thu nạp học phái, mà cần thôn tính các học phái ... Để lại phần có lợi, bỏ phần bất lợi, để thiên hạ tôn sùng cùng một loại học vấn, biết thế nào là đúng, thế nào là sai, thông nhất quan niệm đạo đức, quan niệm quốc gia."
"Ngươi nói gì?" Hai người kia đồng loạt quay đầu:
"Học thuật là để dùng cho chấp chính, thuần túy thống nhất về mặt học thuật chẳng có tác dụng gì, tranh đấu học thuật cũng vô nghĩa. Không có chính sách nào là bất biến, mà mỗi chính sách đều chỉ cần có học vấn phụ trợ mà thôi."
Công Dương Thọ chỉ thấy trước mắt tối sầm, xong rồi, một đứa còn chưa đủ à?