Trong Hậu Đức Điện, Triều Thác vừa đi vào liền thấy Lưu Trường tươi cười.
"Thác, lại đây, lại đây nào." Lưu Trường cười rất ôn hòa, đưa tay ra bảo Triều Thác tới gần mình:
Triều Thác mặt đầy cảnh giác, là người quen của hoàng đế nhiều năm, hắn quá hiểu nụ cười này.
"Bệ hạ, nghe thần nói, là họ tự ý hành động, thần không hề hạ lệnh đi bắt công tử Tứ, thần chỉ muốn bắt Hồ Mẫu Sinh ... Thần ..."
Tích tắc đó Lưu Trường lao tới như hổ vồ mồi, xô ngã Triều Thác:" Trẫm bảo ngươi giám sát bách quan, ngươi quản tranh đấu học thuật làm gì? Trẫm khó lắm mới có cái hay để xem, ngươi làm hỏng mất rồi."
Trương Bất Nghi ở ngoài điện cởi giày hô cao tên mình, tiếp đó bước nhỏ vào Hậu Đức Điện rồi sững người.
Trên tường điện treo một người.
Chẳng biết sao bệ hạ làm được, tóm lại là lúc này Triều Thác bị treo lủng lẳng trên tường, đầu cúi gằm, mặt đỏ bừng, trông rất tức cười.
Tâm tình Trương Bất Nghi cực tốt, thư thái vô cùng.
Không thẹn là thiên cổ minh quân.
Lưu Trường thì ngồi ở thượng vị, trước mặt đặt vài văn thư, đang phê duyệt.
Trương Bất Nghi vội vàng bái kiến:" Bệ hạ cần cù, vì đại sự thiên hạ mà vất vả, làm thần cảm động."
"Bất Nghi ... Tới đây ngồi."
Lưu Trường cười ha hả chỉ văn thư trước mặt:" Ngươi xem cái này ..."
Trương Bất Nghi cầm lên đọc thật kỹ, rất nhanh hắn cau mày:" Thu nạp học thuyết, chỉnh hợp, thống nhất lại, là tên cuồng sinh không biết trời cao đất dày nào?"
"Là thái tử và đám người Công Dương phái biện luận."
"Thái tử ít tuổi còn thông cảm được, Công Dương phái dám bàn đại sự thế này, không biết sống chết.”
Trương Bất Nghi là đại thần thuộc phái thực dụng, không bận tâm tới lời đám học vấn gia nói, cũng không bận tâm tới tiên hiền. Giống Trần Bình cũng coi thường đám người này, ông ta từng mắng Tư Mã Quý Chủ, Tư Mã Quý Chủ phái sợ hãi né tránh, người thái học tới tìm ông ta biện luận, cũng bị ông ta từ chối.
Lưu Trường lắc đầu:" Không thể nói thế, muốn chấp chính phải có học vấn trước, nếu không có học vấn của Thương Ưởng, sao có chính sách của nước Tần sau này? Thương Ưởng không còn, nhưng học vấn của ông ta vẫn ở nước Tần, ngươi coi thường đại gia như vậy là không đúng."
"Bệ hạ nói đúng, thần ngu độn, không có Thương Ưởng, sao có tần chính! Bệ hạ tài cao, làm thần vén mây mù thấy mặt trời ..."
Triều Thác bị treo trên tường thấy rất hoang đường, vị nhân huynh này chẳng có tí lập trường nào, một khắc trước còn tỏ ra thù địch với đám học vấn gia, giờ nhanh chóng thay đổi. Hắn dám khẳng định, sau này tên đó không nói học vấn gia nửa câu, cả đời chỉ thờ phụng quan niệm của bệ hạ ...
Lưu Trường cười vuốt râu:" Học vấn của An hiện giờ còn chưa hình thành, chỉ không ngừng tích lũy tinh túy các phái, làm nó không tìm được phương hướng. Nó gặp được Hồ Mẫu Sinh, chỉ ra cho nó thiếu sót ... Về phần Đổng Trọng Thư, không ngờ tuổi đó đã có suy nghĩ như vậy .... Cuối cùng là Công Tôn Hoằng, hắn có chút giống Trương Thương, không để ý tới học vấn, chỉ coi là công cụ dùng cho chính vụ thôi."
"Một cái Công Dương phái nho nhỏ mà nhân tài lớp lớp, trẫm đã hiểu vì sao người chiến thắng cuối cùng là họ rồi."
Trương Bất Nghi hồ nghi:" Bệ hạ nhận định họ là người chiến thắng cuối cùng sao?"
"Chưa chắc, hiện học vấn của An đã tích lũy tới đỉnh điểm, luận tri thức, những người khác cộng lại cũng không bằng, chỉ thiếu hạch tâm mà thôi. Đợi nó tìm được phương hướng cộng thêm thân phận của nó, muốn thua cũng khó. Trẫm thấy sau này chỉ còn Hoàng Lão và Công Dương tranh phong ..."
"Bệ hạ anh minh! Nhất định là thế!"
Lưu Trường lần nữa cười to, sau đó tức giận nhìn Triều Thác:" Mỗi lần trẫm muốn làm đại sự, lại có kẻ ngăn cản."
Trương Bất Nghi nghiêm mặt:" Bệ hạ đừng giận, Triều Thác dù sao cũng là xá nhân của người, xin cho hắn chết toàn thây."
Triều Thác đen mặt:" Trương Bất Nghi, xưa nay ta kính trọng ngươi, sao ngươi mưu hại ta?"
"Câm mồm!" Lưu Trường đứng bật dậy, đi tới trước mặt hắn:" Bình thường ngươi ra tay với quần thần, trẫm không để ý. Nhưng ngươi chen vào tranh đấu học thuật làm gì? Có lợi gì cho việc trị thiên hạ? Trẫm cho ngươi làm tam công là để đòi công bằng cho thiên hạ. Trẫm hỏi ngươi, Hồ Mẫu Sinh mắng thái tử thì làm bách tính ăn không no mặc không ấm à? Nay là mùa đông lạnh giá, ngươi là ngự sử đại phu, không đi quan tâm bách tính sống chết, can thiệp vào thứ vô dụng làm gì?"
Triều Thác gục mặt:" Thần biết sai."
"Nếu ngươi làm tốt, bắt đám người kia về, tối đa trẫm chỉ mắng vài câu. Nhưng ngươi lại để người ta làm bị thương mười bốn giáp sĩ của trẫm, đó là tráng sĩ vào sinh ra tử, sao có thể chịu nổi nhục đó?"
"Ngươi cứ ở đây nghĩ cho trẫm, rốt cuộc ngự sử đại phu là làm cái gì?"
Lưu Trường càng nói càng giận:" Ngươi nghĩ không ra, trẫm chém đầu ngươi làm tiêu bản, treo ở đây."
Nói xong đùng đùng nổi giận bỏ đi, Trương Bất Nghi vội theo sau, mặt cười toe toét không che giấu nổi.
............... ........
Công Dương Thọ tinh thần hoảng hốt đi trên đường, đám đệ tử theo sau lưng.
Hai chân ông ta giờ vẫn run, vừa nãy Hồ Mẫu Sinh và thái tử trừng trừng nhìn nhau, thiếu chút nữa nhổ nước bọt vào mặt.
Đổng Trọng Thư và Công Tôn Hoằng thì cùng những Hoàng Lão Trẻ đối đầu, hai bên cãi nhau không dứt ra được, người tới xem biện luận ngày một nhiều, trong ngoài phủ đều bị bao vây ... May thái tử không giống a phụ, cuối cùng khách khí tiễn họ đi, còn hành lễ với Hồ Mẫu Sinh, cho rằng hắn là đại gia có chân tài thực học.
"Giờ hay rồi, Triều Thác, thái tử, những người không thể đắc tội đã đắc tội hết ... Hồ Mẫu Sinh, hay là ngươi viết thêm một bài văn chương, chửi luôn bệ hạ, chửi cả thái hậu ... Ta khỏi phải chịu tội nữa."
Hồ Mẫu Sinh nghe lão gia giở giọng quái gở, nói:" Đều do đệ tử sai, sau này không thế nữa."
Lưu Tứ lại cười nói:" Lão sư, đây là chuyện tốt, chuyện hôm nay sớm muộn cũng truyền đi khắp nơi, tới khi đó cả thiên hạ sẽ tới học tập Công Dương chúng ta, chúng ta sẽ thành học phái danh tiếng. Tới khi đó đệ tử làm tượng của mình, mỗi người vào văn miếu đều phải bái kiến."
"Thanh danh vang dội chưa chắc đã là chuyện tốt." Công Tôn Hoằng khẽ nói:
Lưu Tứ liếc hắn, mắng:" Ngươi đùng nói, ngươi cổ quái lắm, mỗi lần nói gì là xảy ra chuyện đó ... Đúng là cái mồm bị nguyền rủa."
Công Tôn Hoằng lắc đầu:" Cái khác không sao, đệ tử lo tổ sư làm bị thương nhiều giáp sĩ như thế, đây là trọng tội, dù vì lý do gì ... Bệ hạ sẽ không cho loại chuyện này xảy ra đâu, e tự mình tới tìm lão sư."
Công Dương Thọ run rẩy:" Chắc là không đâu."
Lưu Tứ kêu lên:" Lão sư sợ cái gì, với kiếm pháp của người, nói không chừng đấu lại được a phụ đệ tử, ông ấy chỉ khỏe thôi, chẳng có võ nghệ gì."
"Phun rắm, khi ngươi chưa sinh, ta từng tham gia khánh điển, tận mắt chứng kiến bệ hạ nâng đỉnh lớn, sức đó người không địch lại .... Huống hồ, ta dám đánh trả à?"
Công Tôn Hoằng an ủi:" Tổ sư đừng lo, bệ hạ sẽ không tự ra tay đâu, có lẽ phái đại thần đình úy tới bắt."
Công Dương Thọ thấy nên chủ động thì hơn: "Hay là giờ ta đi thỉnh tội với bệ hạ."
"E là không kịp nữa." Công Tôn Hoằng thở dài.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com