Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 901 - Chương 902: Giáp Sĩ Của Trẫm, Không Ai Được Đánh.

Chương 902: Giáp sĩ của trẫm, không ai được đánh.

Công Dương Thọ sững người nhìn về phía trước, một đám giáp sĩ dàn trận trước mặt, chính là những người bị ông ta đánh trước đó, trong đó bốn người cầm nỏ, chĩa vào bọn họ, trên cùng là hai quan viên, Vương Điềm Khải và Tuyên Mạc Như.

Nhìn cường nỏ lóe sáng, Công Dương Thọ run rẩy:" Các, các vị cẩn thận ... Là ta đắc tội với các vị, đừng làm bị thương người khác ... Tuổi ta quá hoa giáp ..."

Vương Điểm Khải phất tay để giáp sĩ thu nỏ lại:" Ngươi là Công Dương Thọ?"

"Ta nhận tội, ta biết sai."

"Bệ hạ có lệnh, không cho ngươi nhận tội ... Rút kiếm đi."

"Hả?"

"Không rút kiếm, họ sẽ bắn chết ngươi."

Công Dương Thọ rút kiếm ra, còn Vương Điềm Khải thình lình chém tay vào họng ông ta, động tác nhanh tới mức làm người ta hoa mắt. Công Dương Thọ vừa rút kiếm đã trúng đòn nặng ngã xuống, ôm cổ, nhất thời không thở nổi, thống khổ há mồm thở đừng hơi ngắn.

Vương Điềm Khải nhìn giáp sĩ sau lưng:" Thấy chưa, muốn bắt sống loại du hiệp này, đừng tác chiến ở địa hình hẹp, phải áp sát, đành vào chỗ yếu hại. Kiếm pháp những kẻ này không thực dụng, lên chiến trường là kẻ chết đầu tiên."

Đám Hồ Mẫu Sinh vội vây quanh Công Dương Thọ, thấy ông ngã ra đất, Công Tôn Hoằng phẫn nộ chất vấn:" Sao ngài có thể ra tay với ông già hoa giáp?"

"Ta hơn ông ta bảy tám tuổi." Vương Điềm Khải nói cho hắn cứng họng:

Lưu Tứ phẫn nộ lao tới, Vương Điềm Khải lách người làm nó ngã lăn quay, ông ta thong thả bế nó lên, trói chân tay ném cho giáp sĩ bên cạnh:" Trói hết lại giải về hoàng cung."

Quả nhiên du hiệp lợi hại tới mấy gặp phải loại từ trong đám người chết bò ra cũng uổng phí.

Lưu Tứ nghe thấy tới hoàng cung không dám lắm lời nữa, nó chỉ kinh sợ nhìn Vương Điềm Khải, lão già này nó hay thấy trong hoàng cung, lúc nào cũng tươi cười vô hại, không ngờ giỏi đánh nhau thế ... A phụ không phải nói ông ta hay bị thê tử đánh à, ông giỏi thế, vậy thê tử ông là Bá vương phục sinh sao?

Khi cả đoàn người bị áp giải tới hoàng cung, Lưu Trường đã đợi sẵn, sắc mặt cực kém.

Vương Điềm Khải thì lại cười khà khà, tới trước mặt Lưu Trường:" Bệ hạ, đám Công Dương Thọ bị bắt cả rồi."

Lưu Trường không vui:" Vương công, trẫm nhớ khi a phụ còn, khanh là người rất nghiêm túc, sao giờ lại hiền hòa thế, trên người đám này chẳng có chút thương tích nào."

Hồ Mẫu Sinh vội đi tới:" Bệ hạ, đều do thần sai, xin trách phạt mình thần, lão sư thần tuổi cao ..."

Lưu Trường cười nhạt nhìn Công Dương Thọ:" Chính ngươi đả thương giáp sĩ của trẫm à?"

Công Dương Thọ há mồm, chỉ phát ra âm thanh không rõ ràng.

Lưu Trường nổi giận:" Đả thương người của trẫm, còn dám giả ngốc?"

Vương Điềm Khải vội nói:" Bệ hạ, khi thần đi bắt, ông ta dám chống cự, thần ra tay làm bị thương cổ họng ... E là trong thời gian ngắn, khó mà nói được."

"Vậy thì thôi." Lưu Trường chỉ Lưu Tứ:" Đưa thằng nhãi đi, đánh hai mươi roi."

"Bệ hạ, công tử Tứ vì bảo vệ lão sư, là hành vi hiếu thuận, không nên vì thế mà bị phạt."

Vương Điềm Khải vừa nói vừa đánh mắt cho đám giáp sĩ, bọn họ hiểu ra, vội hành lễ:" Xin bệ hạ khoan thứ cho công tử Tứ."

"Thằng nhãi này chống lại giáp sĩ, tấn công giáp sĩ. Giáp sĩ thiên hạ đều là của trẫm, trừ trẫm ra, ai dám chống lại họ, trẫm đánh kẻ đó, nhi tử của trẫm cũng không ngoại lệ! Ai dám cầu xin, kéo đi đánh luôn một thể."

Tức thì có lang trung đi lên kéo Lưu Tứ đi, dù Lưu Tứ có la hét cũng vô nghĩa.

Vương Điểm Khải rùng mình một cái như hiểu ra cái gì, đám giáp sĩ đưa mặt nhìn nhau, giây phút đó họ thấy vết thương không đau nữa, tràn ngập sức mạnh.

"Bái tạ bệ hạ!" Giáp sĩ đồng loạt thi lễ:

Đổng Trọng Thư nhìn hoàng đế, trong mắt lấp lánh ánh sao.

"Hồ Mẫu Sinh, trong một năm thanh danh vang dội, cả Trường An đều bàn luận ngươi, ngươi to gan lắm, dám viết văn sỉ nhục nhi tử của trẫm?"

Hồ Mẫu Sinh không làm ra vẻ cương chính không sờn, có sao nói vậy:" Thần biết thái tử không phải người không chịu được người khác phê phán, mà bệ hạ mấy năm qua toàn lực nâng đỡ học phái nhỏ, ý đồ khôi phục cục diện trăm nhà đua tiếng. Thần biết sẽ không bị bất kỳ trừng phạt nào mới lên tiếng ... Không ngờ Triều ngự sử can thiệp vào, thần không phải người lớn gan, mà vì có quân vương hiền minh nên mới dám nói thật."

Lưu Trường cười to, y thích nghe những lời nói thật kiểu này:" Ngươi biết nói chuyện lắm, có điều này thiên hạ quá nhiều học phái, tranh đấu không ngừng, đã ảnh hưởng tới đại thần trong triều. Nếu ngươi phản đối chủ trương của thái tử, vậy có cách nào hay không? Không thể nào chỉ biết chỉ biết phê phán người khác, còn mình chẳng có chủ trương gì chứ?"

"Bệ hạ, trăm nhà tranh tiếng, các phái từ trong tranh đấu không ngừng dần tích lũy tri thức mà phát triển. Đại nhất thống đã hình thành, bất kể phái nào không ủng hộ sẽ bị vứt bỏ, họ sẽ tự phát triển thứ phù hợp với thời đại, không cần cưỡng ép chỉnh hợp."

Đây là tư tưởng học thuật điển hình, Lưu Trường không vội phản bác:" Vậy trẫm phải đợi bao lâu, một trăm hay hai trăm năm?"

"Đây không phải thành tựu thời gian ngắn có thể đạt được ạ, phải tính kế lâu dài."

Lưu Trường nhìn sang Công Tôn Hoằng, đây là lần đầu hai người gặp nhau, quan sát hán tử thô hào tuổi tác tương đương mình:" Trẫm sớm nghe nói tới ngươi, nhân tài như ngươi để trong phủ nghiên cứu học vấn thật lãng phí. Trẫm nhớ ngươi có chức vụ ở huyện nha, làm việc cho tốt, chuyện học vấn đừng quá chú tâm."

"Vâng, chỉ là thần học muộn, nếu không có đủ học vấn thì không thể ra sức cho bệ hạ, người làm việc phải biết mình làm vì cái gì, làm thế nào, mưu cầu kết quả gì. Nếu không nghĩ kỹ mà đã làm thì sẽ thất bại ... Thần học tập cũng không làm lỡ chuyện huyện nha."

"Thế thì tốt, ngươi khác bọn họ, họ đều thích làm Tuân Tử, Mạnh Tử ... Ngươi phải làm người như Văn chung hầu, Văn hiến hầu."

Được so với Trần Bình, Tiêu Hà là đánh giá cực cao, Công Tôn Hoằng run lên:" Thần xuất thân thấp kém, không dám nhận ..."

"Đại trượng phu xá gì xuất thân, không có thì kiếm là được."

"Vâng!"

Lưu Trường nhìn Đổng Trọng Thư, đối diện với nhân vật lớn này, y có chút tò mò, bất kể lịch sử đánh giá ra sao đều không phủ nhận được tài học của người này.

Hạch tâm của Khổng Tử là người, hạch tâm của Hàn Phi Tử là luật pháp, hạch tâm của lão tử là vô vi ... Hạch tâm của Đổng Trọng Thư là đại nhất thống.

Đây là nhân vật công tội ngang nhau, khách quan mà nói công lớn hơn một chút.

Lưu Trường quan sát rất lâu mới nói:" Chỉ chút tuổi thế này, lại có thể biện luận học vấn với mọi người, trừ trẫm ra, chẳng lẽ thiên hạ còn có người sinh ra đã biết?"

Đổng Trọng Thư ngẩng đầu:" Trừ bệ hạ, thiên hạ đâu ra người sinh ra đã biết? Bệ hạ là thánh nhân, sinh ra đã mang thiên mệnh, chính là Xuân Thu đại nhất thống, Xuân Thu trọng nguyên, cái gọi là nguyên giả, đại thủy dã, duy thánh nhân có thể đem vạn vật làm một! Có thể thấy bệ hạ là thánh nhân, sinh ra là đưa vạn vật về một nguồn."

Lưu Trường há hốc mồm, vẫy tay gọi Trương Bất Nghi tới bên cạnh, hỏi nhỏ:" Nó nói cái gì thế?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment