Trương Bất Nghi nhỏ giọng giải thích:" Bệ hạ, thằng nhãi đó nói đại nhất thống là đạo lý lớn nhất thiên hạ, thiên hạ đang trải qua một biến hóa, một khởi đầu mới, cho nên sẽ xuất hiện thánh nhân mới, thống nhất mọi thứ."
Lưu Trường hiểu ra, nhìn Đổng Trọng Thư: "Tí tuổi đầu mà người học đâu ra nhiều lời nịnh bợ như thế?"
"Không phải nịnh bợ, bệ hạ thực sự là thánh nhân."
"Thần từ nhỏ đã nghe chuyện về bệ hạ, bệ hạ sinh ra đã biết nói, ba tuổi hiểu đạo lý, bốn tuổi vì hiếu thảo mà chế tạo máy móc phức tạp, năm tuổi vì nhân nghĩa cứu Bành Việt, sáu tuổi vì lão sư mà giết người, bảy tuổi học đạo lý các phái lớn, tám tuổi vì man di sỉ nhục mà nổi giận khai chiến, chín tuổi bắt đầu gánh quốc gia đại sự, mười tuổi phò tá huynh trưởng, mười một tuổi đi sứ nước nam, mười hai tuổi đứng ngang trọng thần, mười ba tuổi ổn định trong ngoài triều, mười bốn tuổi khống chế phản tặc, mười lăm tuổi thành gia lập nghiệp, mười sáu tuổi cai trị nước Đường."
"Thần nghĩ về sự nghiệp bệ hạ, không phải có thiên mệnh không làm được, bệ hạ sinh ra đã mang thiên mệnh, năm xưa Đại Hán kiến lập liền có thành Trường An, ứng với hai đời thiên tử hiền minh."
"Thiên mệnh đã rõ, bệ hạ là thánh nhân khai nguyên, dân gian gọi bệ hạ là thánh thiên tử, chẳng phải ứng với chuyện này sao?"
"Thánh nhân hoàng đế tại thế, thiên hạ nhất nguyên, xuân thu đại nhất thống"
"Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Đổng Trọng Thư vái ba vái, nó nói cực nhanh, không chút trúc trắc, như đã suy nghĩ rất lâu.
Lưu Trường ánh mắt hoang mang, thằng nhãi này nói rất có lý.
Thực ra Lưu Trường không thích Đổng Trọng Thư, trong mơ y đã nhìn thấy, hậu quả của độc tôn Nho thuật vô cùng nghiêm trọng. Vì thế mà y giữ cảnh giác với người này, cảnh báo bản thân đừng tin lời ma quỷ của nó.
Nhưng mà nghe nó tâng bốc, trong lòng lại thấy quá có lý rồi.
Hồ Mẫu Sinh nhíu chặt mày, từ giọng điệu của sư đệ, hắn ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng. Công Tôn Hoằng không nói gì, hắn chẳng quan tâm mấy thứ đó. Công Dương Thọ mặt hồng hào, lòng vui vẻ, trong đống đầu sắt nhà chúng ta có một đứa biết nịnh bợ hoàng đế rồi, tốt quá, đứa bé này phải bồi dưỡng thật tốt.
Thấy không ai ở đây lên tiếng, Hồ Mẫu Sinh không nhịn được:" Đại nhất thống của Xuân Thu là đại nhất thống thiên hạ, không phải đại nhất thống vạn vật."
Đổng Trọng Thư không phản bác sư huynh:" Sư huynh nói đúng Xuân Thu đại nhất thống là thiên hạ đại nhất thông, nhưng thiên hạ đại nhất thống là chuẩn bị cho thánh nhân thời đại mới. Cao hoàng đế mở ra đại nhất thống, thiên mệnh là vì chuẩn bị cho bệ hạ."
Hồ Mẫu Sinh rất tức giận, nói như ngươi thì Cao hoàng đế làm công cho bệ hạ à?
Bọn họ chuẩn bị nội chiến thì Lưu Trường cắt lời:" Được rồi, trẫm gọi các ngươi tới đây là để trừng phạt, không phải hỏi kế, Công Dương Thọ làm bị thương giáp sĩ, giao cho đình úy, xét ông ta tuổi cao, châm chước xử lý."
"Người khác tuy không ra tay, nhưng chống đối trước ... Trừ hai tiểu tử, Hồ Mẫu Sinh và Công Tôn Hoằng đều giao đình úy xử lý!"
Bọn họ vội hành lễ bái tạ, bị bệ hạ cho xéo khỏi cung.
Lưu Tứ nằm trên giường, đau tới méo mồm.
"A phụ là thứ hôn quân, Hán luật ghi chưa đủ 15 không được dùng hình phạt, phải xử trưởng bối ... A phụ phải tự đánh bản thân mới đúng! A phụ không biết luật pháp."
Đổng Trọng Thư bôi thuốc cho nó, nghiêm túc nói:" Bệ hạ là thánh nhân, sao có thể nói là hôn quân?"
"Rốt cuộc ngươi làm sao thế, muốn làm Trương Bất Nghi à?"
"Ta luôn rằng, thiên mệnh ở thiên hạ, đôi lúc cho rằng, thiên mệnh trên người ta, muốn ta hoàn thành khởi đầu mới. Nhưng hôm nay ta thấy bệ hạ, lòng bừng tỉnh, thiên mệnh ở trên người bệ hạ! Bệ hạ mới là thánh nhân mở ra thời đại mới! Bệ hạ mới là căn bản của học vấn, sau này ta không học cái khác nữa, chuyên tâm nghiên cứu bệ hạ."
"Thánh nhân! Thánh nhân ... Ngươi nhìn mông ta đi, có giống mông bình thường không, đó là vì thường xuyên bị thánh nhân đánh đấy, ngươi muốn có một cái không?"
"Tứ! Không được vô lễ!"
Có người đi vào nói, Lưu Tứ ngẩng đầu lên, kêu lớn:" A mẫu! A phụ ra lệnh dùng hình với con! Lang trung Vương Đào đích thân hành hình! A mẫu phải báo thù cho con!"
Người tới là Tào Xu, Đổng Trọng Thư vội đứng dậy bái kiến.
Tào Xu lườm Lưu Tứ, mắng:" Thằng nhãi này, nếu không phải lang trung nương tay con còn có sức oán giận sao?"
Nàng ngồi xuống bên Lưu Tứ, xem thương tích của nói:" Con làm bừa cái gì, a phụ con còn có thể giết lão sư con à? Nếu không phản kháng thì đã chẳng sao rồi."
"A mẫu không biết, người của Công Dương học phái sao có thể chịu nhục."
Tào Xu không để ý tới thằng nhãi này mà nhìn Đổng Trọng Thư, biết tiểu nhi tử nhà mình cũng có xá nhân, nàng lập tức tới xem.
Xá nhân này là thằng nhóc, nhưng nàng nghe nói nó rất giỏi, có thể biện luận học vấn với Lưu An.
Thấy đứa bé này lễ phép như thế, Tào Xu rất hài lòng, dặn nó theo sát Lưu Tứ, nếu Lưu Tứ phạm vào chuyện gì tới báo với mình.
Đổng Trọng Thư vội vâng lời.
Tới đêm Tào Xu nằm trong lòng Lưu Trường, lần nữa nhắc tới tiểu xá nhân đó.
"Mong rằng Tứ có thể học theo nó, đó là đứa bé ngoan thích đọc sách, không tệ!"
Lưu Trường trông có vẻ mệt, mơ màng nghe Tào Xu nói:" Ừ, ừ ... Ngủ đi ... Mai trẫm còn phải mở triều nghị."
Nói rồi rất nhanh ngáy khò khò.
Tào Xu hết cách cũng nhắm mắt lại.
Rất lâu sau Lưu Trường đột nhiên ngồi bật dậy, Tào Xu cũng bừng tỉnh, kinh hoàng hỏi:" Bệ hạ, làm sao thế?"
"Triều Thác!! Trẫm quên mất, hắn vẫn còn treo ở Hậu Đức Điện!"
Khi Triều Thác được đưa xuống, hắn vẫn giữ tư thế hai tay đưa lên trên, căn bản không bỏ xuống được nữa.
Đồ trang trí móc câu trên tường Hậu Đức Điện mang phong cách nước Triệu, dùng để đặt đao kiếm, trường mẫu, thể hiện võ đức.
Đại khái đây là lần đầu tiên.
Hai giáp sĩ dìu Triều Thác kiệt sức rời hoàng cung, đỡ lên xe ngựa, sai người đưa hắn về phủ.
Khi Triều Thác về tới phủ, không ngờ trước cổng có mấy quan viên.
Những người này trông hết sức nóng ruột, Triều Thác không phải bị mời đi, hắn bị hai giáp sĩ kéo đi, đi một cái bặt vô âm tín, làm quan viên ngự sử phụ sợ hãi, bọn họ không dám tới cổng hoàng cung đợi, đành đợi ở đây.
"Triều công!!"
Mấy người đi tới, thấy Triều Thác còn sống trở về thì thở phào.
Bọn họ cuống quít đỡ Triều Thác vào phòng ngồi xuống, toàn thân Triều Thác đau đớn, hai tay gần như bị phế, không còn tinh thần hừng hực như thường ngày.
"Ngài bị dùng hình sao?" Chu Vũ hồ nghi hỏi:
Triều Thác hắng giọng:" Không phải, đó là do bệ hạ thương ta, có nhiều kỳ vọng vào ta, nên lấy tư cách lão sư dạy bảo ta ... Đây là ân đức."
"Bệ hạ thánh minh!"
Ngồi đây đều là ưng khuyển của Pháp gia, dù Lưu Trường ngay lập tức kéo họ đi chém ngang lưng, chắc cũng chẳng ai bất mãn.
"Không biết bệ hạ dạy gì?"
"Sau này chúng ta phải thay đổi đường lối, thiên hạ nhiều gian tặc, nhưng bệ hạ nhân từ yêu dân, luôn coi dân là đại sự hàng đầu, chúng ta phải để ý tới tình huống địa phương nhiều hơn ... Đám người ở Trường An, đợi xử lý đám sâu hại địa phương xong hẵng đối phó."
Chu Vũ lập tức nói: "Triều công, nguy hại do một huyện nha mang tới sao bằng gian tặc trên triều, nếu bảo vệ dân, tất nhiên chú trọng vào thượng tầng. Nếu triều đường trong sạch, địa phương không cần chỉnh đốn cũng sạch sẽ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com