Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 903 - Chương 904: Kẻ Nào Mắng Trẫm Phải Bắt Ngay.

Chương 904: Kẻ nào mắng trẫm phải bắt ngay.

Nếu là trước kia, Triều Thác khẳng định tán dương Chu Vũ, vì đó là những lời mà hắn luôn mang trên miệng, nhưng mà giờ à ... Ngươi tất nhiên không sợ, vì xảy ra chuyện, người bị treo không phải là ngươi.

Hắn rất sợ mất chức vị.

Vì chỉ có ở vị trí tam công, hắn mới có thể thi triển hoài bão, khiến gian tặc sợ hãi.

Triều Thác nghiêm túc nói:" Bệ hạ đã rất tức giận rồi, nếu chúng ta tiếp tục nhắm vào triều thần, e là chuyện làm trước kia sẽ uổng phí."

Chu Vũ chẳng bận tâm:" Ra là ngài sợ bị miễn tước, dám hỏi Triều công, vì sao ngài muốn làm tam công?"

"Chỉnh đốn thiên hạ, khiến gian tặc không chỗ ẩn nấp."

"Nếu không làm được điều ấy, bệ hạ dù để ngài làm ngự sử đại phu 20 năm cũng có ích gì?"

Triều Thác sững người, cử động canh tay tê nhức, cắn răng:" Ngươi nói đúng lắm, để quân vương thành tựu vĩ đại, chết cũng đáng."

Đám ưng khuyển hô hào:" Nên như thế."

Một giáp sĩ đi nhanh vào phòng, phủ Triều Thác có rất nhiều giáp sĩ do Lưu Trường an bài, ngày đêm ở bên cạnh Triều Thác, đề phòng có kẻ chó cùng rứt dậu ám sát tam công.

Cái thói du hiệp từ tiền Tần vẫn còn, thích khách rất nhiều, đối với chúng mà nói, giết tam công là cơ hội dương danh thiên hạ, dù sao danh tiếng Triều Thác rất thối.

"Triều công, ngoài cửa có người bái kiến, tự xưng là thái tử xá nhân Phùng Đường."

Triều Thác nheo mắt:" Nửa đêm ông ta tới tìm ta làm gì, bảo ta ngủ rồi, hôm khác tới."

Giáp sĩ rời đi ngay, Triều Thác và đám ưng khuyển tiếp tục bàn bạc, chợt nghe có tiếng kêu thảm ngoài cửa, lát sau cửa bị đá ra, bốn nắm người xông vào.

Những người khác tuốt kiếm bảo vệ Triều Thác.

Phùng Đường cười khà khà đi vào:" Triều công, thái tử muốn gặp ngài, ngài dám trái lệnh không đi, đây là tội gì?"

"Hôm nay bệ hạ mới xử trí người gây thương tích cho giáp sĩ, ngươi biết luật phạm luật, xông vào phủ tam công là tội gì?"

"Ta phụng lệnh thái tử mà tới, giáp sĩ lại ngăn cản, tấn công bọn ta, có phải là phạm luật không? Ngài kháng cự trước, ta chỉ làm theo lệnh thôi."

Đêm khuya, trong phủ thái tử, đèn đuốc rực sáng.

Lưu An ngồi ở thượng vị, môn khách tay cầm đuốc đứng ở các góc, khi Triều Thác bị kéo tới đây nhìn thấy cảnh này, hắn cười khinh bỉ, chẳng chút sợ hãi.

"Thần bái kiến thái tử điện hạ." Triều Thác nghênh ngang đi qua rất nhiều môn khách tới ngồi bên Lưu An:

Lưu An lạnh lùng nhìn hắn:" Ta biết ngài vì sao không sợ hãi gì, ngài chưa thành gia thất, gần như không có nhược điểm gì ... Ta cũng không thể giết ngài."

"Điện hạ nặng lời rồi, thần xưa nay kính trọng điện hạ."

"Triều công chớ quên, ta là trữ quân ... Tới lúc một câu nói của ta khiến toàn bộ chuyện ngài làm đều uổng phí."

Triều Thác ung dung nói:" Mọi việc thần làm vì quân vương, có lợi cho quân vương, nếu điện hạ thành quân vương, sao lại đi làm chuyện bất lợi cho bản thân."

"Đúng, ha ha ha !." Lưu An cười to:" Nhưng ta khác a phụ ta, học phái Hoàng Lão có không ít chính sách có lợi cho quân vương, nhiều hơn Pháp gia ... Nên ta phải nghĩ kỹ xem, làm sao lật đổ hết chủ chương của Triều công, đồng thời càng có lợi cho quân vương."

Nụ cười Triều Thác cứng lại:" Nếu chủ trương của điện hạ có lợi cho Đại Hán, vậy thì thần nhận."

Lưu An phất tay, lập tức có người mang rượu thịt lên.

"Lần này gọi ngài tới không phải để đe dọa, càng không phải để giết ngài ... Lề thói quan trường cũng là chuyện ta để ý nhất ... Ngài tuy là tam công, nhưng gặp phải chuyện hôm nay, khó tránh khỏi chịu nhục. Không bằng chúng ta cùng chỉnh đốn quan trường, nếu dính líu tới tông thất, ta có thể ra mặt ..."

Triều Thác sửng sốt, điện hạ muốn làm gì? Cấu kết với mình mưu phản à?

"Điện hạ vì sao muốn giúp thần?"

"Đừng nhìn ta như thế, ta không muốn mưu phản." Lưu An đọc được ý nghĩ của hắn:" Ta chỉ muốn bảo vệ người của mình thôi."

"Không được, dù ai phạm luật pháp, thần cũng không bỏ qua."

"Ta không bảo ngài dung túng, chỉ muốn ngài đừng hà khắc thôi, chỉ vì ba người cùng uống rượu, ngài bắt họ, trị tội tụ tập ... Thực sự quá đáng, nếu họ phạm tội, ta đích thân xử trí. Có điều ở loại chuyện nhỏ này, không cần chú ý chứ."

Triều Thác do dự chốc lát:" Đa tạ ý tốt của điện hạ, thần có chuyện quan trọng phải làm, đợi xong xuôi, ngày khác sẽ tới bái kiến."

Triều Thác thậm chí không ăn thịt do Lưu An chuẩn bị, vội vàng rời đi.

Lưu An đem thịt thưởng cho môn khách của mình, đợi mọi người rời đi, bên cạnh chỉ còn Phùng Đường và Mao Trường, Lưu An nói:" Tên này không đồng ý."

Phùng Đường vuốt râu:" Không sao, chúng ta không thật lòng muốn lôi kéo hắn ... Thật đáng tiếc, tính cách hắn quá ác liệt, song năng lực của hắn đặt trên triều, cũng không mấy người địch được. Cứ để hắn làm bừa như thế cũng không được, nên chúng ta phải thay quần thần xử trí hắn, thay bệ hạ chỉnh đốn quan trường, giúp Triều Thác cải tà quy chính."

Mao Trường lắc đầu:" E là không dễ."

"Dù sao mồi cũng đã thả, Triều Thác không thay đổi đâu, tiếp theo đợi hắn bị quần thần ép hắn vào đường cùng, chúng ta một hòn đá trúng ba con chim."

Lưu An cười nói:" Nếu thu phục được Triều Thác thì một con chim thôi cũng đáng."

Phùng Đường bình tĩnh nói:" Thần đã hứa với điện hạ, ba con chim là ba con chim."

.................... .................

Lưu Trường tỉnh lại ngồi trên giường ngáp dài, dù mặt trời lên tới ba cây sào, y vẫn mệt.

Tào Xu đã dậy, trên giường chỉ có mình y.

Cận thị hầu hạ Lưu Trường thay y phục, Lưu Trường chưa mặc xong, tóc tai xõa xượi đã định ăn cơm, chẳng hề có uy nghi quân vương.

"Thần Thành Dương vương Lưu Chương cầu kiến."

"Vào đi." Lưu Trường nhìn Lưu Chương cúi đầu bước nhỏ đi vào, khó chịu:" Không có người ngoài, ngồi xuống ăn đi."

"Trọng phụ ... Cháu ăn rồi."

"Bằng tuổi ngươi, trẫm một ngày ăn sáu bữa."

Lưu Chương không dám nói mình còn hơn trọng phụ hai tuổi, đánh ngồi xuống bên cạnh ăn cùng.

Lưu Trường thong thả ăn, hỏi:" Thằng nhãi Hỉ ra sao, lâu rồi không thấy, học hành tử tế chứ?"

"Ài, thằng nhãi không ra gì, ở thái học một năm rồi chạy tới thượng phương, nay làm tiểu lại dưới quyền Trần Đào."

"Thế không phải tốt à, còn hơn lêu lổng sinh sự thị phi."

Hai thúc chất ăn cơm xong, Lưu Trường xoa bụng:" Nói đi, sáng sớm đã tới tìm trẫm, có việc gì?"

"Tối qua thái tử phái Phùng Đường xông vào phủ Triều Thác, đưa tới phủ mình, trước tiên đe dọa, sau đó muốn triều Thác dung túng với người mình, đề xuất giúp hắn chỉnh đốn quan trường."

Qua nhiều năm phát triển, Tú Ý thực lực rốt cuộc tới mức nào, không ai biết, chỉ biết ở Trường An, không có chuyện gì là bí mật với Lưu Trường."

"An đang đặt bẫy Triều Thác sao?" Lưu Trường nhanh chóng đưa ra phán đoán:" Chuyện này ngươi không cần để ý, Phùng đường là người thận trọng, không làm An lạc lối đâu. Ngươi nên chú ý tới Quý Bố, dọc đường chiếu cố ông ấy, đừng để ông ấy bị ức hiếp, bị đói rét."

"Vâng, trọng phụ, còn chuyện nữa, cháu không biết có nên nói không?"

"Nói thì nói, sợ gì?"

"Loan công ở Lũng Tây nhiều lần chửi mắng bệ hạ ... Nói ..." Lưu Chương không biết nói sao, Tú Ý phủ rất mẫn cảm với chuyện này, nếu là người khác thì ngay buổi tối đã bị họ bắt đi rồi, nhưng người này là Loan Bố, bọn họ rất khó xử:

Lưu Trường ngớ người:" Hắn vô duyên vô cớ chửi mắng trẫm làm gì?"

"Vì bất mãn với bệ hạ trọng dụng Triều Thác, bãi miễn Quý công."

"À, không sao, để hắn chửi! Trẫm là người khoan dung độ lượng, quần thần có ý nghĩ khác, nên dung thứ, không thể vì người ta nói xấu vài câu liền bắt, đúng không?"

Lưu Chương lớn tiếng nói:" Bệ hạ anh minh."

"Nhưng mà ngươi phải chú ý, nếu là người khác tung tin đồn, lấy tội danh không có để sỉ nhục trẫm thì phải bắt ngay."

Tiễn Lưu Chương đi thì cũng tới thời gian triều nghị.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment