Lưu Trường lâu rồi không tham dự triều nghị, nhưng lần này phải tham gia, vì lần này liệt kê thành tựu một năm, giảng thuật công lao ... Bệ hạ không phải thích người ta nịnh bợ, mà đi xem xem mình có gì cần hoàn thiện không, Trương Bất Nghi nói thế.
Quần thần cơ bản đã tới đủ, trừ vị thái úy nào đó không tới như trước giờ.
Trương Thương bắt đầu nói chính tích năm qua.
Sản lượng lương thực lần nữa có được đột phá, thượng phương làm ra nhiều đồ tốt, số lượng huyện học tăng lên, quốc khố sung túc, bách gia chấn hưng ...
Tóm lại toàn chuyện tốt, Lưu Trường nghe mà miệng sắp ngoạc tới tận mang tai.
Thành tựu lớn nhất năm nay là Đại Hán từ nhập đông tới nay, không ai bị chết rét, Lưu Trương nghe tới đó không nhịn được đứng bật dậy:" Hay!"
Quần thần rất thức thời, vội bái lạy: "Thánh thiên tử ở trên đời, chính là phúc của Đại Hán, phúc của bách tính."
Lưu Trường vội nhìn Tư Mã Hỉ, quả nhiên ông ta đang viết như bay, đây là thịnh thế chưa từng có, nay xuất hiện dưới thời trẫm, Lưu Trường ngửa mặt cười dài.
Khi Trương Bất Nghi đang kích động chuẩn bị bước ra ca tụng công đức của bệ hạ thì Triều Thác giành trước:" Bệ hạ, thần có tấu."
"Tấu gì?"
"Bệ hạ, thần muốn đàn hặc tám vị quận thủ, hai mươi ba huyện lệnh, bọn họ che giấu tình huống, đem người già bị chết rét tính vào chết bệnh, cố ý tạo ra thịnh thế để lấy lòng bệ hạ! Đây là thứ đại nghịch bất đạo khi quân phạm thượng ..."
Tức thì cả triều đường im phăng phắc.
Trương Thương nhìn Triều Thác thở dài.
Trương Bất Nghi hai mắt đỏ ngầu, tay siết chặt, toàn thân vì phẫn nộ mà run lên.
Nụ cười Lưu Trường biến mất, nhìn chằm chằm Triều Thác.
Đối với quần thần mà nói, rốt cuộc bách tính chết rét hay chết bệnh, họ không bận tâm, chỉ cần bệ hạ vui, mình lập công, mọi người cùng ghi danh sử sách, tốt biết mấy.
Không ngờ Triều Thác chỉ ra vấn đề khi bệ hạ vui vẻ nhất.
Quần thần thực sự nghĩ không ra, chuyện phát áo bông này do Triều Thác làm, nếu không ai chết rét, ngươi sẽ được ghi danh sử sách? Cần gì nói ra lúc này?
Không phải tát vào mặt bệ hạ à?
Ai cũng nhìn ra bệ hạ đang vô cùng phẫn nộ, bệ hạ ít khi trầm mặc như thế, giống sự im lặng trước giông bão, nhưng Triều Thác chẳng chút sợ hãi, giọng vang vọng:" Bệ hạ, phàm có một lần, địa phương sẽ thông qua chuyện ngụy tạo thành tích để được thăng tiến, sau này kẻ học theo càng nhiều. Cuối cùng, tất cả sẽ chỉ là thứ giả dối để lừa bệ hạ, bệ hả chỉ có được một thịnh thế giả. Trong triều nhiều gian tặc, chúng chỉ để ý tới bệ hạ ban thưởng, chỉ để ý tới thanh danh, bọn chúng không để ý tới bách tính."
"Lần này chỉ nói chết rét thành chết bệnh, lần sau có khi nói đói thành no, nghèo thành giàu, thần không thể để bệ hạ thưởng cho những kẻ như thế! Thần cũng không thể để quần thần lừa dối bệ hạ! Đệ bệ hạ nhìn thấy một thịnh thế giả dối."
Trương Thương tựa hồ thở phào.
Khuôn mặt âm trầm của Lưu Trường cũng dần tan biến.
"Ngươi nói có lý, trẫm muốn vì Đại Hán tạo ra thịnh thế, không phải là thứ giả dối."
"Ngươi cứ đi bắt."
"Triều Thác dâng tấu nói thẳng, khuyên gián trẫm có công, phong Đình hầu."
"Trẫm thích công tích, nhưng không phải là thứ công tích giả dối. Nếu có kẻ dám lừa trẫm, xử tử!"
Lưu Trường vỗ mạnh bàn trước mặt, phẫn nộ rời đi.
Quần thần bỗng nhiên không dám không dám xem thường Triều Thác nữa, họ lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn, hành vi của Triều Thác và họ hình thành đối lập rõ ràng. Những người tự coi là hiền tài, về phẩm hạnh không ngờ thua một tên gian tặc. Điều này làm họ áy náy, lại ngẫm lại, mình có gan dâng tấu đàn hặc khi bệ hạ đang vui vẻ thế không?
Lữ Lộc đi tới nói:" Triều ngự sử, bệ hạ mời ngài tới Hậu Đức điện nhận thưởng."
Triều Thác lần nữa vào Hậu Đức Điện, bất giác nhìn lên tường, tay bắt đầu đau.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, cơn giận xem ra đã nguội không ít.
"Thần làm hỏng nhã hứng của bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."
"Bỏ đi, giả rốt cuộc vẫn là giả, trẫm chỉ thất vọng thôi ... Trẫm rất muốn bảo vệ bách tính, để họ tránh xa chiến tranh, đối kém, giá rét ... Làm bao việc như thế ..."
Lưu Trường càng nói càng nhỏ, trông có chút cô độc, nhưng y rất nhanh phấn chấn lại:" Ngươi làm rất tốt, ngự sử đại phu, trên khuyên gián quân vương, giám sát bách quân, dưới bảo vệ bách tính ... Khá lắm, hầu tước này, ngươi rất xứng đáng."
"Trẫm cho phép ngươi sau này không cần thông báo, có thể tới Hậu Đức Điện tìm trẫm."
Triều Thác mừng rỡ bái tạ.
"Còn nữa, gần đầy trẫm không khỏe, thái y nói, phải rèn luyện nhiều hơn ... Trẫm cho ngươi làm cận thị, có thể ở bên trẫm, cùng trẫm rèn luyện." Lưu Trương bóp tay kêu răng rắc:
Triều Thác thầm hô không xong:" Bệ ... Bệ hạ, thần yếu ớt ..."
"Đâu có, trẫm thấy hôm nay ngươi đàn hặc, giọng vang vọng lắm, hận không thể đứng trên tường thành hô thật to mà."
Triều Thác nuốt nước bọt:" Vâng ..."
Trong Vũ Điện, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, Triều Thác bay đi, rơi xuống đất.
Đám giáp sĩ không đành lòng nhìn, nhắm mắt lại, đây đâu phải rèn luyện cùng bệ hạ, mà làm bao cát cho bệ hạ.
Triều Thác gian nan bò dậy, vẫn hô:" Bệ hạ thần võ!"
Cách đó không xa, Lưu Tứ len lén thò đầu say sưa xem a phụ vật đại thần, Đổng Trọng Thư ở bên thì thào:" Điện hạ, nhìn trộm thiên tử là tội chết."
"Sợ gì, ta chưa mười lăm tuổi." Lưu Tứ hô lên:" Ném hay lắm, ném chết tên cẩu tặc."
"A phụ trước đó còn bảo ta phải khoan dung độ lượng, không được kiếm chuyện với Triều Thác. Giờ Triều Thác làm mất nhã hứng của a phụ, ông ấy liền ra tay đánh người ... A phụ đúng là hợp với Công Dương phái."
Đổng Trọng Thư nghiêm túc nói:" Triều ngự sử lên tiếng thẳng thắn, bệ hạ ban thưởng. Bệ hạ biết Triều ngự sử quanh năm vất vả, yếu ớt nhiều bệnh, nên đích thân cùng hắn rèn luyện, là thánh minh thiên tử."
Lưu Tứ liếc nó:" Ngươi ngày càng ..."
Đúng lúc này Lưu Trường lần nửa vật ngã Triều Thác, Lưu Tứ vui sướng nhảy cẫng lên.
Lưu Trường kéo Triều Thác dậy, gọi bên này:" Thằng nhãi, xéo ra đây!"
Lưu Tứ kéo tay Đổng Trọng Thư cười hì hì chạy tới.
"A phụ, Triều ngự sử lên tiếng thẳng thắn, a phụ ban thưởng. A phụ biết Triều ngự sử quanh năm vất vả, yếu ớt nhiều bệnh, nên đích thân cùng hắn rèn luyện, là thánh minh thiên tử."
Đổng Trọng Thư ngớ ra.
Lưu Trường cười ha hả:" Ngươi biết nói tiếng người từ bao giờ thế?"
"Sau khi ăn hai mươi gậy ạ." Lưu Tứ thật thà nói:
Lưu Trường xoa đầu nó, nhìn sang Triều Thác:" Hôm nay Lục công nói tới cách tân huyện học, ngươi thấy sao?"
"Thần cho rằng, cách tân là cần thiết." Triều Thác nói suy nghĩ của mình, vừa phải rèn luyện vừa phải hiến kế cho bệ hạ, đúng là vất vả công cao:
Ai ngờ Đổng Trọng Thư không vui:" Bệ hạ đại trị thiên hạ, đã không còn chỗ nào phải cách tân nữa, nên gọi là hoàn thiện phù hợp hơn."
Triều Thác thìn thằng nhóc, không chắc lắm:" Bệ hạ, nó là nhi tử của Trương Bất Nghi à?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com