Trời còn chưa sáng, đằng xa chợt vang lên tiếng chó sủa, loáng thoáng tiếng chó sủa đan xen nhau.
Ánh trăng trong chiếu lên vương cung, vương cung rất đơn sơ, tường ngoài cao hai người, tường trong đại khái tới cổ Trường lão gia. Đường đi được đá nhỏ rải thành, sau vô số lần dẫm lên, đã có dáng vẻ con đường. Trong vương cung chỉ có sáu tòa đại điện, cái lớn thì ngói sắp rơi, nhìn rõ dấu vết sửa sang. Cây cối trong vương cung không ít, nhưng đa phần trụi lủi, không ít bị chặt, dùng sửa vương cung.
Đừng nói so với Vị Ương cung, dù so với phủ của Lữ Lộc e cũng không đủ tư cách, cùng lắm là ngang với Tây Đình.
Nhưng đây là vương cung nước Ngô, cường quốc giàu có nổi danh thiên hạ.
Lưu Hằng nhẹ nhàng ngồi dậy, phu nhân còn đang ngủ.
Nương theo ánh trăng, hắn thay trang phục, rời điện, đã có Đặng Thông suất lĩnh ba cận thị đợi sắn, Lưu Hằng cùng họ đi tới Cung Hoằng điện sát bên.
Đặng Thông lấy nửa cây nến đốt lên, ánh nến leo lét không thể chiếu sáng cả cung điện, tạo thành thế giới mờ sáng bên bàn. Lưu Hằng ngồi xuống trước bàn, có cận thị đặt tấu chương trước mặt ... Đặng Thông lại vội vàng sai họ chuẩn bị cơm nước mang tới.
Ngô vương khi còn trẻ trông có chút khắc bạc, nếu không lên tiếng, dáng vẻ rất khó gần, chỉ dùng một ánh mắt cũng dọa được Trường lão gia. Nhưng cùng tuổi tác thay đổi, khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, đường nét khuôn mặt vẫn thế, nhưng đại khái ánh mắt thay đổi lúc nào cũng như muôn mang nụ cười .... Đám trẻ con trông thấy Trường lão gia là muốn chạy, còn thấy Ngô vương thì lại muốn thân thiết.
Rất nhanh, cơm nước được mang lên, Đặng Thông quỳ ở một bên đưa cơm cho Ngô vương. Lưu Hằng tuy ăn nhưng mắt vẫn nhìn tấu chương.
Trời đã sáng, bóng đêm xua tan, cùng với ánh sáng đầu tiên chiều vào trong điện, Lưu Hằng đứng lên, hoạt động gân cốt:" Lấy cho quả nhân bộ y phục màu đỏ."
Nếu Lưu Trường nói câu này cận thị sẽ đau đầu vì Trường lão gia có cả trăm bộ như thế, nhưng Lưu Hằng chỉ có một.
Y phục màu đỏ khiến Ngô vương trông trẻ trung tinh thần hơn rất nhiều, bộ y phục này đẹp hơn y phục vừa rồi, không có chỗ vá, là do thái thượng hoàng tặng ... Mỗi sáng Ngô vương chỉ mặc nửa canh giờ.
"Nhi bái kiến a mẫu."
Lưu Hằng quỳ ngoài điện của Bạc thái phu nhân, hành lễ bái kiến, đến khi trong phòng truyền ra tiếng a mẫu mới đi vào.
Bạc cơ đã già lắm rồi, tóc bạc phơ, răng gần như rụng hết cả, người gầy gò, nhưng giống Lưu Hằng, càng thêm nhân từ hiền hòa, già nhưng đẹp. Tuổi bà tuy cao, nhưng tinh thần tốt:" Con tới vừa vặn, đại tỷ ta gửi thư tới, nói muốn gặp ta, con nói từ đây ngồi xe tới Trường An mất bao lâu?"
Dù rời Trường An, Bạc cơ cũng thường dùng thư tín qua lại với thái hậu, tuổi càng cao quan hệ hai người càng sâu sắc, tường ôn chuyện cũ lại kể chuyện vui con cháu bây giờ.
Lưu Hằng khó xử:" A mẫu, lâu lắm, hơn nữa tuổi a mẫu thế này, e không đi được xa như vậy."
Bạc cơ buồn bã thở dài, bà chỉ nói thế thôi cũng biết chẳng thể làm được, cho nên không kiên trì chuyện này nữa, hỏi:" Mùa đông năm nay bách tính ra sao, có chỗ nào bị thiên tai không?"
"A mẫu, bệ hạ nhân từ, đưa tới lượng lớn vật tư mùa đông, quốc nội không có thiên tai, ở Quảng Lăng có sáu hộ bị chết rét ... Con đã trách phạt quan lại đương địa."
"Hằng, Quẳng Lăng ở gần, quan lại ở đó không dám che giấu con, nơi khác ở xa, con phải thi thoảng đi xem, đừng vì sợ lạnh mà không dám ra ngoài. Người cô quả trong nước cũng phải bỏ thời gian đi thăm ... Ta nghe nói đại thần dâng tấu, muốn con tổ chức tế tự để chúc mừng công lao của bệ hạ phải không?"
"Có chuyện đó ạ."
"Bệ hạ là thân đệ đệ của con, chẳng lẽ còn cần lấy lòng ư? Bệ hạ tin tưởng con như thế, giao nước nam cho con, không phải vì để con làm thứ vô dụng nịnh bợ ... Con đừng chỉ biết nhìn tình hình nước Ngô, phải xem nước Sở, Trường Sa, nếu họ gặp phải thiên tai cũng cần giúp đỡ, giảm bớt gánh nặng triều đình, đó mới là kính trọng bệ hạ."
"Vâng!" Lưu Hằng bái lạy:
Nhìn nhi tử nghe lời, Bạc cơ cười vui v:" Những lời này thực ra không cần ta nói, già rồi, thích lải nhải."
"Không có a mẫu, sao có con hôm nay."
"Được rồi, ta chưa cần con dỗ, người đâu, mang y phục ta làm tới đây."
Bạc cơ đưa y phục mới cho nhi tử, cảm khái:" Bộ y phục này con mặc ba bốn năm rồi, ta biết con chỉ khi nào tới bái kiến ta mới gặp ... Nào, sau này gặp ta thì mặc bộ này đi."
Lưu Hằng mặc áo mới, tạ ơn a mẫu, hàn huyên thêm một lúc rồi mới đi, Bạc cơ không quên nhắc hắn đi thị sát trong nước.
Phải nói rằng Lưu Hằng đã cai trị nước Ngô tốt tới cực điểm, bách tính giàu có, quốc lực cường thịnh, thậm chí đã vượt qua nước Đường, thành đệ nhất chư hầu.
Sức ảnh hưởng của nước Ngô cũng dần bao chùm cả Nam Việt, Trường Sa, có nơi ở Nam Việt, mệnh lệnh của Ngô vương còn hữu dụng hơn Nam Việt vương. Triệu Đà cùng Lưu Hằng tranh đấu đã rơi xuống hạ phong.
Nước Ngô không có tuyết, nhưng không có nghĩa mùa đông không lạnh.
Khi xe ngựa chầm chậm rời vương cung, cuồng phong cuốn tới, xe ngựa hơi lắc lư.
Lưu Hằng ngồi trong xe, vén rèm nhìn ra ngoài.
Đằng xa khói bếp từ từ bốc lên, người đi đường bọc kín mít, thi thoảng thấy bốn năm thương phiến, rao bán hàng hóa.
Xe ngựa dọc đường trèo đèo vượt suối, nghỉ ở dịch xá và nhà dân, ăn ở quán ăn, làm bạn đường với thương cổ.
Đặng Thông đánh xe, mặt đỏ bừng, tay cầm cương đã lạnh cóng.
Lưu Hằng trong xoe khẽ xoa tay, mặt mỉm cười, nhìn trẻ con chơi đùa ở xa.
Mùa đông năm qua Ngô vương Lưu Hằng mở quốc khố, ban thưởng cho người bần cùng cô quả và lão nhân trên 80, trẻ con dưới 9 tuổi lương thực và thịt, bách tính khắp nơi ca tụng.
Cùng lúc ấy xe ngựa của vị quân vương hiền minh nào đó cũng tuần tra khắp nơi.
Lữ Lộc đánh xe, xe cực lớn do thượng phương phủ đặc chế đi êm như không, bên trong còn có hai vị cận thị, một thì xách lò, một sắp xếp hoa quả, Trường lão gia có phòng ấm của mình, để y ở mùa đông cũng được ăn quả tươi.
Y còn có một cái hầm khổng lồ, bên trong toàn băng, riêng quan lại quản lý hầm ngầm đã tới tám mấy người, bọn họ phụ trách lưu giữ hoa quả cho Trường lão gia, để Trường lão gia có thể ăn vào bốn mùa.
Xe ngựa của Lưu Trường cực lớn, y thậm chí có thể ôm Tào Xu nằm trong đó cũng không thành vấn đề.
Trên vách tường còn treo mấy cây cung, mỗi cái mang một phong cách khác nhau, xa hoa cực điểm.
Đem so với Ngô vương … thôi, so với Triệu vương còn chẳng được.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com