Lúc này Lưu Trường ngồi trong chiếc xe rộng rải ấm áp, thoải mái ăn hoa quả, không cần vén rèm thông qua thủy tinh có thể nhìn cảnh bên ngoài, cảm thán:" Mùa đông như thế, trẫm không thể an tâm ở trong hoàng cung, lòng lo bách tính, ra ngoài tuần tra ... Quân vương hiền minh như trẫm, thiên hạ có người thứ hai không?"
Cận thị vội lắc đầu:" Bệ hạ nhân đức, Nghiêu Thuấn Vũ Thang cũng kém xa."
Xe ngựa dừng lại, Lưu Trường lắc lư:" Tới nơi rồi à?"
Lưu Trường xuống xe, nơi này là một lý nhỏ vùng thôn quê, sớm có tiểu lại cung kính đứng bên, họ không rõ người này là ai nhưng cái xe xa hoa làm họ áp lực.
Vừa thấy Lưu Trường, quan lại đứng đầu mở to mắt, vội quỳ ngay xuống.
Lưu Trường phất tay:" Đất lạnh thế, quỳ làm gì?
Người kia vội đứng lên:" Thần, cung nghênh bệ hạ ... Thần thần ..."
"Không ngờ chốn hương dã cũng có người nhận ra trẫm." Lưu Trường nói lớn:" Lần này trẫm thường phục vi hành, ngươi không được nói với ai."
Lý chính vội tuân lệnh.
Lữ Lộc nhìn mãnh thú dùng tơ vàng thêu trên y phục của Lưu Trường muốn câm nín:" Bệ hạ, chúng ta về thôi, việc này không đáng ...
"Không, đây là đại sự thiên hạ, trẫm sao có thể không để tâm." Lưu Trường nói rồi cùng vài người đi tới một cái phủ đơn giản, sai người gõ cửa:
Ra mở cửa là ông già tuổi chừng 50.
Mặc dù phủ đơn giản, nhưng ông ta trông không phải là người chịu khổ, da dẻ mịn màng, trong mắt Lưu Trường, đây là bộ dạng tiểu nhân, xảo trá ác độc:" Ngươi là Mai Thừa?"
Mai Thừa nhìn cách ăn mặc của tráng hán, nhìn giáp sĩ sau lưng, hoạn quan mặt trắng không râu là hiểu ngay:" Thảo dân bái kiến bệ hạ, thảo dân chính là Mai Thừa."
Lưu Trường tức giận, đều tại trẫm quá khí thế, muốn ngụy trang cũng không được:" Đứng lên đi."
Nói xong bước vào viện, bên trong mọi thứ đầy đủ, còn có hai hậu sinh trẻ, chắc là con của ông ta.
"Giả Nghị ba lần tiến cử ngươi với trẫm, nói học vấn của ngươi rất tốt, bản lĩnh làm văn phú không kèm hắn, có thể ủy thác trọng trách."
"Giả công quá khen, thảo dân không dám nhận."
"Bản lĩnh khác thế nào trẫm không biết chứ văn phú không bằng rắm chó." Lưu Trường lấy từ ống tay áo ra một tờ giấy, đặt mạnh trước mặt Mai Thừa:
Mai Thừa khóe mắt giật mạnh, vội quỳ xuống.
" Đắc toàn giả xương, thất toàn giả vong? Thượng bất tuyệt tam quang chi minh, hạ bất thương bách tính chi tâm giả, hữu vương thuật dã ..... Ngươi nguyền rủa Đại Hán diệt vong, hay mắng trẫm không có vương thuật, chẳng lẽ trong mắt ngươi, trẫm không bằng Thương Thang Chu Vũ sao?"
Nếu nói Phù Khâu Bá là người hâm mộ số một của Lưu Trường thì Mai Thừa là người chống đối số một rồi ... Ông ta nhiều lần viết văn chương chỉ trích nhắm vào Lưu Trường, còn cùng mấy đại nho ở Tề, Sở, suốt ngày làm văn chương phê phán Lưu Trường ... Mai Thừa vốn ở Tề, vì viết rất nhiều văn chương khuyên gián Lưu Trường, Tề vương sợ hãi bãi chức ông ta, sau đó ông ta chuyển tới Quan Trung. Ở đây ông cùng đại nho giao đàm, hoàn toàn buông thả, luôn viết văn bôi nhọ Lưu Trường.
Văn chương của ông ta rất hay, lưu truyền mạnh ở Trường An, rất được người ta tán dương, chủ yếu vị nào đó, thực sự quá ít người dám lên tiếng như vậy rồi.
Lưu Trường xem tới bài văn thứ tám của ông ta thì không nhịn được, trực tiếp sai Lữ Lộc đánh xe đưa mình tới nói chuyện tử tế.
Mai Thừa chẳng cương chính như ông ta thể hiện trong văn chương:" Bệ hạ, trung thần khó tránh được trừng phạt nghiêm khắc, khuyên gián quân chủ cũng là một lòng trung thành."
"Sao ngươi khi phò tá Tề vương không khuyên gián."
"Khi đó thảo dân cũng khuyên gián Tề vương."
Ông ta vội lục lọi, cuối cùng tìm ra vài bài văn phú khuyên gián Tề vương đưa Lưu Trường.
Lưu Trường xem một chút đã hắng giọng: “Viết gì thế, không bằng rắm chó.”
"Bệ hạ xem, thần dùng hành vi Tề vương hiện giờ hình dung Tề Tương vương xưa ..." Mai Thừa rất tinh, tới giới thích:
Lưu Trường nghe thế hiểu ngay, cười ha hả:" Tuyệt, năng lực bịa chuyện khá lắm, ha ha ha! Thằng nhãi Tương chắc chắn tức chết, ngươi lấy Tề Tương vương chửi mắng hắn, còn nữa không, còn nữa không?"
"Còn đây ạ, khuyên gián Tề vương cưng chiều con cái ... Bài này thảo dân dùng phương thức tỉ dụ, chim ưng trưởng thành phải tự học bay ... "
"Viết rất hay, có chư hầu vương khác không? Có chửi Triệu vương không, Triệu vương nhiều lỗi thế mà ngươi không chửi vài câu à?"
"Thảo dân không phải thần tử Triệu vương, có điều nếu bệ hạ cần, thần cũng có thể viết."
"Ha ha ha !"
Lưu Trường cười to, chợt ý thức được không ổn, mình tới đây chất vấn ông ta cơ mà:" Ngươi có thể chính trực khuyên gián Tề vương là không tệ, nhưng bôi nhọ trẫm là đại tội."
Mai Thừa lấy gan nói:" Bệ hạ, thần nói đều là lời gan ruột, quân vương nên đặt tâm tư ở trị quốc, y phục của bệ hạ bằng mười năm ăn uống của bách tính ..."
Lưu Trường phất tay:" Trẫm có công lớn, làm bao việc để bách tính hưởng lợi ích, mặc thêm vài bộ y phục có làm sao?"
"Nhưng bệ hạ làm thế, quần thần sẽ học theo."
"Chuyện này ngươi khỏi lo, nhìn người bên cạnh trẫm, đây là Kiến Thành hầu Lữ Lộc, hắn ăn mặc có khác gì ngươi? Những người có công lao, hưởng thụ một chút, trẫm không hỏi tới, nếu không có công, học theo trẫm, trẫm diệt tộc hắn, có gì không ổn."
Mai Thừa há hốc mồm.
"Nói thật với ngươi trẫm vốn tới đây để nói lý với ngươi, có điều thấy văn chương của ngươi đúng là rất khá, tha cho sai lầm của ngươi. Sau này làm lang trung của trẫm để viết văn."
Mai Thừa vội vâng dạ.
"Còn kẻ tên Trâu Dương ở Sở, luôn viết văn châm chọc trẫm, trẫm biết ngươi là hảo hữu của hắn, nói với hắn, nếu còn làm thế ... Trẫm nấu hắn."
"Vâng!!"
Lưu Trường đi ra ngoài, Mai Thừa cũng bắt đầu chuẩn bị theo hoàng đế tới Trường An nhậm chức.
Đại nhi tử không nhịn được nói:" A phụ không nên nhận lời mới đúng, người quá thẳng tính, ở bên bệ hạ, e là ..."
Mai Thừa cười:" Không cần lo, với quân vương khác nhau có cách khuyên gián khác nhau, ta biết khuyên gián bệ hạ."
Tiểu nhi tử cũng phản đối quyết định của Mai Thừa:" A phụ thừa ngày chỉ trích bệ hạ, sao còn đi hầu hạ hắn?"
"Bệ hạ không phải người hoàn mỹ, từ cổ chí kim, không có người hoàn mỹ ... Bệ hạ tuy thường ngày không nghe khuyên gián, nhưng ở đại sự nhìn rất thấu triệt, không phải quân chủ tàn bạo ngu ngốc, theo quân vương như thế là may mắn của ta."
Hai nhi tử ông tra ngẫm nghĩ rồi gật đầu, Mai Thừa đi ra ngoài cửa vẫn dặn.
"Phải đọc nhiều sách, đừng vội tham dự khảo hạch, bệ hạ hiền minh, không để người có tài mai một. Ta phen này theo quân vương hiền minh, quản lý thiên hạ, để bách tính an cư lạc ..."
Ông ta nói tới đó thì không thốt thêm được câu nào nữa.
Ngoài cửa có một đứa bé đang khóc tu tu.
Bệ hạ ngồi trước mặt nó, tay cầm đồ ăn vặt, một tay giữ đứa bé, vừa ăn vừa nói: "Khóc cái gì, có đồ ngon phải biết chia sẻ, hiểu không? Trẫm có ăn không của ngươi đâu."
Mai Thừa mặt tối sầm, chí hướng lớn bắt đầu dao động.
Xe ngựa thong thả đi về phía Trường An, trong xe có thêm một người.
"Ngươi muốn viết thì phải viết về Như Ý, hắn làm việc quá đáng hơn Tề vương nhiều, ngươi viết thoải mái, viết bạo vào! Có chuyện gì trẫm gánh cho."
Mai Thừa ngày càng tuyệt vọng, vị hoàng đế cướp đồ ăn vặt của trẻ con dọc đường chỉ xúi bẩy ông ta viết tác phẩm để Triệu vương mang tiếng thối vạn năm ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com