Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 907 - Chương 908: Gặp Lại Cố Nhân.

Chương 908: Gặp lại cố nhân.

Xe ngựa đi vào Trường An, trái ngược với tâm trạng sa sút của Mai Thừa, Lưu Trường hứng thú dào dạt, trên xe lại còn nghiên cứu văn chương của ông ta. Khi lật ra một bài văn đã từng xem, Lưu Trường chợt nhớ ra nói với Mai Thừa.

" Ha ha ha, người ta nói ngươi là văn học gia, nhưng trẫm thấy ngươi là người hiểu dưỡng sinh ... Trong bài văn này, trẫm thấy ngươi đề xương đạo dưỡng sinh, đây là chuyện có thể ảnh hưởng tới hưng thịnh suy vong của quốc gia ... Trẫm chuẩn bị lập phủ mới, lấy y giả làm chủ. Cụ thể phụ trách sức khỏe của bách tính ... Lý luận dưỡng sinh của ngươi, trẫm chưa từng thấy, nhưng trẫm thấy không tệ."

"Cơ cấu mới này không phải chỉ khi nào bách tính bị bệnh mới chữa trị, mà còn phải nâng cao năng lực dự phòng, chỉ ra tầm quan trọng của âm thực cân bằng cùng vận động, làm sạch bản thân ... Ở phương diện này ngươi có nghiên cứu, có muốn làm tửa thừa ở cơ cấu mới không?"

Mai Thừa sửng sốt, ông ta đúng là có lý luận ấy, từng viết ra, nhưng không ai nhìn thấu, bệ hạ là người đầu tiên nhìn ra thứ đó.

"Trẫm biết, bách tính hiện giờ ăn còn chưa no, nói gì tới lựa chọn ăn cái gì. Nhưng trẫm thấy, bách tính sẽ không mãi mãi như vậy, rồi có một ngày chủ trương của ngươi sẽ có tác dụng."

"Dù ẩm thực không ảnh hưởng lớn tới bách tính, nhưng ngươi nói vệ sinh bản thân thì vẫn làm được, cũng cần thi hành. Không cần cưỡng chế, nhưng để họ biết cái lợi của vệ sinh bản thân, ngươi đề xuất thân thể sạch sẽ, nhà cửa sạch sẽ có ảnh hưởng tới sức khỏe, trẫm hết sức tán đồng."

"Còn vận động thể dục, triều đường có thể cổ vũ các nơi tổ chức ... Huyện học cũng có thể thi hành, khiến đám trẻ con càng thêm khỏe mạnh.

Cái nhìn của Mai Thừa về hoàng đế đã hoàn toàn thay đổi:" Bệ hạ anh minh, thần nguyện ý làm tả thừa."

Lưu Trường rất hài lòng, vỗ vai ông ta:" Nhưng chuyện phê phán Như Ý không được làm lỡ đâu đấy."

Mai Thừa lúc này như vén mây mù nhìn thấy ánh nắng, tâm tình cực tốt, vỗ ngực thể hiện kẻ sĩ nguyện chết vì tri kỷ:" Bệ hạ yên tâm, thần tuyệt đối không làm lỡ chính sự."

Lữ Lộc cau mày, hỏng rồi, lại một đại thần bị bệ hạ làm lệch lạc rồi.

Rất nhanh không chỉ Lữ Lộc phát hiện ra vị danh gia này sao lại thay đổi rồi?

Mai Thừa trong văn tự của mình thường ám thị hoặc là nêu rõ quan điểm của mình, ông ta cực kỳ phản cảm với cách sống của quyền quý. Ông ta cho rằng toàn bộ quý tộc của quốc gia đã chìm đắm vào hưởng thụ, ăn tới to béo mỡ màng, suốt ngày say khướt, toàn thân hôi thối, trước khi ăn uống không tắm rửa, vậy quốc gia sắp diệt vong rồi ... Nhưng quan niệm của ông ta không được thừa nhận, họ không hiểu dưỡng sinh liên quan gì tới trị quốc, không phải nói linh tinh sao?

Thế là Mai Thừa chuyển biến lối suy nghĩ, đem trọng điểm vào đả kích lối sống thối nát của quyền quý, trong đó là châm chích lối xa hoa của hoàng đế mới có được tán đồng.

Nhưng Lưu Trường là người đầu tiên hoàn toàn tán động thuận dưỡng sinh của ông ta, cho rằng không chỉ quyền quý, cả bách tính tầng chót cũng phải nên tạo thành thói quen sinh hoạt khỏe mạnh, nên vận động rèn luyện ... Mai Thừa phát hiện dưới quyền bệ hạ, ông ta có thể phát huy chí hướng lớn, thế là hoàn toàn thần phục, hoàng đế như thế, thực sự đáng đi theo.

Dồn nén bao năm trời, nay được hoàng đế cổ vũ ông ta đem hết suy nghĩ thực sự trong lòng thể hiện ra, văn chương của Mai Thừa mau chóng truyền khắp Trường An.

Mai Thừa vốn có danh tiếng, biết ông ta viết văn chương mới, rất nhiều người mua báo xem, kết quả xem một cái liền trố mắt.

Thời gian trước ông còn trào phúng bệ hạ, thế này là sao?

Khi biết Mai Thừa thành lang trung của hoàng đế, mọi người hô to mắc lừa rồi, chẳng lẽ kẻ này trước kia viết nhiều văn chương phê phán như thế vì quan chức?

Thế là thanh danh của Mai Thừa nhanh chóng đi xuống, nhưng ông ta chẳng bận tâm, ông ta viết văn không phải để lưu danh, mà là thực hiện hoài bão, nay có minh quân dùng mình, còn để ý cái khác làm gì?

Từ Trường An qua Hà Nội hoặc Hà Đông sẽ tới nước Đường.

Nước Đường nay không còn phát triển nhanh như năm xưa nữa, có điều chuyện này cũng bình thường, cai trị quốc gia, luôn có được đột phá lớn nhất ở thời kỳ đầu. Nước Đường nay nghênh đón thời kỳ phát triển ổn định, đây là nơi đặc thù nhất Đại Hán, Hồ Hán sống xen kẽ, vừa có thể nhìn thấy mục dân xua gia súc đằng xa, lại có thể thấy đồng ruộng bên đường, mục dân lớn tiếng quát tháo gia súc, tránh chúng đi vào ruộng.

Trương Bất Nghi xuống xe ngựa nhìn quanh, nơi này là huyện thành nhỏ bình yên.

đường sá cực kỳ rộng rãi, người qua lại không nhiều, thành trì không tính là náo nhiệt, nhưng mang phong tình dị vực khác lạ.

Quan lại không hiểu lắm, vì sao Trương Bất Nghi lại xuống xe ở đây?

Nơi này không phải đích đến của chuyến đi, họ phải tới Sóc Phương, nơi này cách Trường An không xa, chỉ là một huyện thành nhỏ vô danh mà thôi.

Nhưng bọn họ không có gan chất vấn vị quốc tướng đương triều này.

Huyện lệnh đương địa biết quốc tướng tới đây, sợ tới cuống cuồng đến bái kiến, hắn vốn còn chuẩn bị để bách tính toàn thành ra nghênh tiếp, nhưng Trương Bất Nghi từ chối. Trương Bất Nghi đi bộ vào huyện thành, nhìn ngang ngó dọc, bộ dạng hứng thú cực kỳ.

Huyện lệnh theo bên cạnh, mặt cười tươi roi rói.

"Không ngờ Trương tướng lại tới huyện thành của bọn thần, thực sự làm bọn thần kích động lắm lắm ... Đây là may mắn cho cả thành ... Thần nhất định ghi sự kiện này vào sử sách của huyện ... Lương gia tử trong thành biết ngài tới tuần sát dân tình, kiến nghị lập bia đá, ghi lại công đức ..."

Trương Bất Nghi vốn lờ huyện lệnh đi, chợt dừng lại, mắng:" Ta chẳng qua là phò tá quân vương, làm những việc trong năng lực có thể, có coi là công đức gì chứ? Nếu lập bia đá, cũng phải là ca tụng bệ hạ! Nay có thánh thiên tử trên đời, thiên hạ đại trị, chẳng lẽ không đáng ca tụng công đức à?"

Chính lúc này đằng xa có người quát:" Trương Bất Nghi, tên phản tặc, ngươi định làm gì?"

Trương Bất Nghi theo bản năng đáp:" Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy ..."

Nói tới đó chợt dừng lại, nhìn ra xa thấy một ông già vác cuốc, ông già bỏ cuốc xuống, cười ha hả.

Trương Bất Nghi cũng cười theo.

Huyện lệnh thì sợ tái mào, run run nhìn hai người đó đi với nhau với thở phào, chắc là người quen của quốc tướng.

"Vào đi."

Triệu Bình đẩy cánh cửa sơ sài, Trương Bất Nghi theo sau, nhìn bề ngoài đơn giản, nhưng trang trí bên trong khá lắm.

Có hai con chó một nhỏ chạy ra, vây quanh Triệu Bình sủa, nghe thấy động tĩnh, một bà già trong phòng đi ra, thấy Triệu Bình về thì ngạc nhiên:" Sao lại về rồi?"

Tiếp đó bà nhìn thấy khách sau Triệu Bình, liền thi lễ.

Trương Bất Nghi đáp lễ, Triệu Bình nói:" Trên đường gặp lão hữu nên về, bà sang hàng xóm mượn ít thịt, hôm nay khoản đãi khách."

Bà già tức thì bận bịu, Triệu Bình mời Trương Bất Nghi ngồi.

"Hiếm có, không ngờ sau khi lão phu rời triều đường, người đầu tiên tới thăm là ngươi. Ha ha , nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thế .... Giờ chắc không ai dám đánh ngươi nữa nhỉ?"

Trương Bất Nghi đắc ý lắm:" Nay ta là tam công cao quý, ai dám vô lễ."

"Năm xưa ngươi là ngự sử đại phu, Chu công vẫn đánh ngươi đấy thôi."

Trương Bất Nghi cũng chẳng giận:" Nay đã không còn đại thần như Chu công, nhưng lại có tên điên như Triều Thác."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment