Hai người lâu không gặp, tuy năm xưa mẫu thuẫn trùng trùng, ba ngày cãi nhau năm lần, giờ lại hết sức hòa thuận.
Triệu Bình kể cuộc sống bây giờ.
"Đại nhi tử và Nhị nhi tử đều tới quốc học Tấn Dương, đứa nhỏ nhất thì ở huyện học, nuôi ba đứa nhỏ đọc sách không dễ."
Ông ta từ khi bị bãi quan về nhà chưa từng liên lạc với triều đình, gặp khó khăn cũng không nhờ và bằng hữu cũ, tự lực cánh sinh, cuộc sống không quá tốt, nhưng cũng có thú riêng.
Trương Bất Nghi không quen cũng người khác tán gẫu chuyện thường nhật, ấp úng nói:" Nữ nhi của ta lớn rồi ... Không đọc sách, nó không thích, bướng lắm, hay chọc giận a mẫu nó ... Khóc một cái là vang cả phủ."
"Ta nhớ nữ nhi của ngươi có hôn ước với Đại vương?"
"Đúng, cả hai chưa tới tuổi thành hôn."
Hai người hàn huyên chuyện lặt vặt, khi cơm nước lên, Triệu Bình mới hỏi mục đích chuyến đi của Trương Bất Nghi.
"Ta đi khảo sát tình hình biên ải, sau khi Hung Nô bại lui, lãnh địa bị những thế lực đi theo trước kia thôn tính, bệ hạ giận lắm, muốn thu phục cả những thế lực này. Nhưng chuyện này không đơn giản, khai phát tái ngoại khó khăn, cần nhiều chư hầu vương phối hợp, mà hiệu lệnh chư hầu phải cần tam công. Triều Thác muốn đi, bệ hạ không cho."
"Không cho hắn đi là đúng, nếu không hắn sẽ mang đầu chư hầu về." Triều Bình gật gù:" Ta ở nơi hẻo lánh này cũng nghe thấy chuyện Triều Thác, quan lại đương địa sợ lắm, trước kia hay tới các nhà ăn chực, giờ dù ném thịt vào nhà họ, họ cũng không dám thu ..."
"Đó chính là chỗ anh minh của thánh thiên tử, loại người như Triều Thác dưới tay bệ hạ cũng phát huy tác dụng." Trương Bất Nghi sùng bài nói:
Triệu Bình bật cười, bao năm không gặp, bệnh tên này vẫn nặng như thế:" Ngươi chẳng thay đổi gì cả."
Trương Bất Nghi lại chuyển đề tài:" Lần này ta tới thăm ông, ông ở biên tái sống lâu thế, hiểu tình hình ở đây, ta muốn nghe suy nghĩ của ông."
"Không có suy nghĩ gì cả, sát vách ta là mấy người Hung Nô, đường đối diện là đường của người Nguyệt Thị."
"Ý ông là ..."
" Giống như đối đãi với các tiểu quốc Tây Vực, nhân khẩu các bộ tộc này rất ít, sống tách biệt, quy mô không đạt tới Hung Nô trước kia. Bệ hạ thực ra không phải gấp, nếu lo kẻ địch lớn mạnh, vậy cũng cần trăm năm, với sự phát triển Đại Hán hiện nay, trăm năm sau ai đi cướp của ai chưa biết ... Huống hồ nay triều đường nhiều chỗ cần dùng tiền, đem tinh lực đặt vào nơi chó ăn đá gà ăn sỏi là không đáng."
"Không, bệ hạ muốn trị biên tái, nhất định là có lý, ai cho rằng bệ hạ không đúng là gian tặc." Trương Bất Nghi kiên định nói:
Triệu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm:" Ngươi lắc mình từ phản tặc thành trung thần hàng đầu, trung thần thành phản tặc ... Còn ra thể thống gì nữa."
"Đệ nghĩ kỹ rồi, đệ muốn ra tái ngoại làm thiền vu Hung Nô."
Phụt!!!!
Hồ Mẫu Sinh nghe chí hướng lớn của sư đệ xong thì phun cả trà trong miệng ra ngoài, ho khù khụ.
Lưu Tứ vội vàng tới đám lưng cho hắn:" Sư huynh, tuy đệ chí hướng cao xa, nhưng huynh cũng không cần sợ."
Hồ Mẫu Sinh hoang mang nhìn nó:" Tứ, Hung Nô là tử địch của Đại Hán ta, bệ hạ đích thân suất lĩnh quân đội tác chiến với Hung Nô, trả giá rất lớn mới đánh bại được chúng, đuổi chúng tới hoang vu, làm chúng không gây nguy hại được cho Đại Hán nữa ... Lời này của đệ đừng nói với bên ngoài."
Lưu Tứ đắc ý nói:" Huynh vẫn còn chưa biết, đây là ý nghĩ của a phụ đệ, a phụ đích thân nói, nếu hao phí lớn khai phát thảo nguyên, không bằng lập lại sự huy hoàng của Hung Nô."
Thấy Hồ Mẫu Sinh nhìn mình nghi ngờ, Lưu Tứ nóng nảy:" Đệ nói thật đấy, trong tẩm cung của a mẫu, đệ còn thấy a phụ đích thân viết thư, toàn nói chuyện Hung Nô ... Do một đại thần tấu lên ... Ừm, do ..."
Lưu Tứ nghĩ chốc lát, tự tin nói:" Tấu của Qua qua thủy quân hầu nói."
Đổng Trọng Thư không chịu nổi nữa:" Là Dũ Hồn hầu ... Hơn nữa bệ hạ không phải muốn gây dựng lại Hung Nô, mà là muốn tiếp nhận lãnh địa Hung Nô thời đỉnh cao, lập quận ở đó, học theo nước Tần năm xưa, xây dựng thành trì, giờ phái tam công tới khảo sát."
Hồ Mẫu Sinh nghe vậy thì hiểu ngay, mắng Lưu Tứ:" Nói chuyện phải nói cho rõ ràng, đừng dọa người ta như vậy."
"Sao lại dọa, đệ nghĩ kỹ rồi, muốn lập quốc ở đó, học theo Mạo Đốn năm xưa, thống nhất bộ lạc, sau đó dẫn họ nam hạ ..."
"Hử?"
"À .. bắc thượng!" Lưu Tứ càng nói càng kích động:" Năm xưa Hung Nô có thể đối đầu với Đại Hán, vậy đa bàn chúng lớn mạnh cỡ nào, nếu có thể làm vương nơi đó, thế lực có thể sánh với Đại Hán."
Đổng Trọng Thư nhắc:" Mạo Đốn là kẻ cầm thú giết cha, công tử vạn vạn lần đừng học Mạo Đốn, nếu không chẳng những không được phong vương, sợ là đến hầu cũng chẳng được làm ..."
Hồ Mẫu Sinh có chút lo lắng, nếu bệ hạ muốn học nước Tần năm xưa, phái người tới đất Hồ xây dựng thành trì đem đất đai không thích hợp canh tác biến thành lãnh địa của mình, sẽ phải phát động lao dịch quy mô lớn, như thế bách tính thiên hạ phải chịu tội rồi.
Lưu Tứ làm ồn hồi lâu rồi vào phòng trong ngủ, Đổng Trọng Thư tiếp tục theo Hồ Mẫu Sinh học tập.
Đợi khi Lưu Tứ ngủ dậy thì Đổng Trọng Thư cũng học xong, hai người cáo biệt Hồ Mẫu Sinh được giáp sĩ hộ vệ đi về hoàng cung.
"Trọng Thư, ngươi nói xem nếu ta thỉnh nguyện đi tái ngoại làm vương, a phụ có vui không?"
"Chắc là không ... Cương vực tái ngoại lớn lắm, nhưng không thích hợp canh tác, cuộc sống nơi đó rất gian nan, ngươi là nhi tử của bệ hạ, sẽ không bị phái tới chỗ gian khổ như vậy đâu."
"Nếu ta nhất quyết muốn đi, ngươi sẽ làm quốc tướng cho ta chứ?"
Đổng Trọng Thư không hiểu:" Ngươi vì sao cố chấp như vậy, bệ hạ tương lai nhất định phong ngươi tới nơi giàu có như Hoài Nam, Nam Dương, vì sao lại tới nơi nghèo khổ?"
Lưu Tứ ưỡn ngực lên:" Quản lý quốc gia không phải sở trường của ta, ta không muốn giống các trọng phụ, suốt ngày ở nơi nhỏ tẹo chẳng làm gì, chỉ biết đấu đá với quần thần ... Ta muốn có nơi đủ lớn, suất lĩnh kỵ binh, chinh phạt khắp nơi, mở rộng lãnh thổ, chết trên lưng ngựa, đó mới là chuyện đại trượng phu nên làm."
Khi hai người về tới hoàng cung thì trời vẫn sáng.
Bọn chúng đi qua Hậu Đức Điện, vừa tới gần thì nghe thấy tiếng gầm truyền ra.
Lưu Tứ rụt cổ:" Sao a phụ lại nổi giận như thế, tên không sợ chết nào chọc giận a phụ?"
Trong Hậu Đức Điền, Lưu Trường lớn tiếng quát tháo, đi qua đi lại.
Lục Giả mang tới tin xấu, Bách Thừa vương rời khỏi Đại Hán tiến vào biên cảnh Thân Độc thì bị tập kích. Bách Thừa vương trọng thương, được giáp sĩ liều mạng bảo vệ về nước, ông ta cho rằng do Khổng Tước vương làm, Khổng Tước vương nói ông ta giả vờ để hại mình.
Thế là hai nước phụ thuộc của Đại Hán hết sức căng thẳng, dàn quân ở biên giới, làm ngay cả thương cổ thông thương với Đại Hán không dám ra ngoài, hai nước đều cầu viện Đại Hán.
Lưu Trường tức điên:" Là thứ chó má nào làm hỏng chuyện của trẫm, nếu để trẫm biết, nhất định diệt quốc chúng."
Nhìn thiên tử nổi trận lôi đình, Lục Giả bất lực nói:" Bệ hạ, bây giờ nên nghĩ cách giải quyết thì hơn, nếu hai nước khai chiến, không phù hợp với lợi ích của Đại Hán ..."
Lưu Trường không nhịn được kêu:" Đều tại Trần Bình, nếu không phải vì ông ấy, trẫm đã không để Bách Thừa vương tới Trường An tới bái kiến. Giờ hay rồi, người ta đi về bị tập kích, kẻ tập kích nhất định cố tình bỏ qua cho ông ta, để hai nước xung đột."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com