Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 909 - Chương 910: Có Một Người Dám Làm.

Chương 910: Có một người dám làm.

Lục Giả nghe hoàng đế nói chỉ có cảm giác là câm nín, không ngờ Khúc Nghịch hầu không còn nữa vẫn bị đổ tội lên đầu.

Lưu Trường nóng ruột: "Phùng Kính không nói gì à, hắn làm ăn kiểu gì thế?"

Lục Giả thở dài: "Chưa ạ, chắc vẫn đang điều tra, dù sao hắn chỉ là người ngoài ở đó, chưa thể quyết định quá nhiều."

Lưu Trường ngồi xuống:" Lộc, đi gọi thái úy, Á Phu tới cho trẫm."

Lục Giả biến sắc mặt:" Bệ hạ, Thân Độc vô cùng xa xôi, không thể viễn chinh."

Bách Thừa nằm ở phía nam Thân Độc, hai nước này khai chiến, Đại Hán muốn can dự, Bắc quân phải ngựa không ngừng vó đi ba năm mới tới chiến trường ... Hao phí trên đường trong chớp mắt hút cạn quốc khố, phá vỡ cán cân thu chi hiện nay ... Không thể thế được.

Mà cho dù xuất binh từ Tây Đình cũng chỉ có thể phái kỵ binh đi mở đường, kỵ binh hao phí kinh người lắm.

Lưu Trường liếc ông ta:" Không cần lo như thế, nếu trẫm muốn thảo phạt Thân Độc còn cần gọi họ à? Một mình trẫm là đủ, bản lĩnh đánh trận của trẫm sớm vượt qua lão sư, mình trẫm suất quân là đủ lấy cả Thân Độc."

Lục Giả vội gật đầu:" Tất nhiên ạ, tất nhiên ạ."

"Cho dù không hạ được Thân Độc cũng không thể để người Thân Độc lớn gan như thế, lần này chắc chắn là lão già không chịu chết Khổng Tước vương phái người ... Các nước khác dám trêu chọc Đại Hán sao? Ông ta biết, nếu Bách Thừa vương chết ở trong cương vực mình, sẽ chọc giận Đại Hán, nên chỉ phái người tập kích mà không giết, ép trẫm lựa chọn giữa hai nước. Ông ta tựa hồ nhận định, Đại Hán sẽ lựa chọn ông ta ... Lão này không thẹn là kẻ giết vua, bản lĩnh đánh trận không có nhưng gan không nhỏ.

Rất nhanh thái úy dẫn theo ai người đi vào.

Chu Á Phu và Lư Tha Chi không dám ngồi, đợi thái úy ngồi xuống thì đứng hai bên, biểu thị cung kính.

"Sư phụ ... Bách Thừa vương trên đường về bị tập kích, ông ta bị thương về tới quốc gia, nói do Khổng Tước vương làm ... Hai nước chuẩn bị khai chiến rồi.

"Trẫm cũng đoán là Khổng Tước vương làm, nhưng không thể phái đại quân đi, lại không thể dung túng chúng ... Nếu nhúng nhường một lần, chúng càng làm càn ... Sư phụ, mau nghĩ cách cho trẫm."

Lục Giả lần nữa nhìn bệ hạ, vừa rồi ngài nói năng tràn trề tự tin, té ra tự tin của ngài tới từ Hoài Âm hầu à?

"Trẫm không để ý tới hành vi tàn bạo trong quá khứ của ông ta, còn thưởng cho ông ta, phong cho ông ta làm Khổng Tước vương!"

"Vậy mà ông ta dám ép trẫm!"

"Trẫm dứt khoát không bỏ qua cho ông ta."

Lục Giả thực sự sợ hãi, bệ hạ xưa nay làm việc hay kích động, thấy bệ hạ càng nói càng giận, ông ta thực sự lo, bệ hạ nóng máu lên dẫn đại quân thảo phạt Thân Độc.

Nhưng Hàn Tín không hề tức giận.

"Đây không giống hành vi của Khổng Tước vương, ông ta mà có gan ra tay thì đã ra tay từ khi Bách Thừa vương xuất phát, giết chết luôn, khiến Đại Hán chỉ có thể lựa chọn ông ta thôi. Cần gì đợi Bách Thừa vương bái kiến bệ hạ xong trở về mới ra tay? Vô lý lắm. Hơn nữa khi thần ở Tây Vực nhiều lần nghe nói tới kẻ giết vua ... Ông ta rất có dã tâm, luôn ôm mộng đẹp lập lại vương triều Khổng Tước ... Nhưng ông ta không ngốc, cả Thân Độc, ông ta là người hiểu Đại Hán nhất."

"Ông ta sao có thể trêu chọc vào Đại Hán cơ chứ? Tuổi ông ta đã nhiều rồi, giờ chỉ muốn bình ổn quá độ, tuyệt đối không thể thăm dò Đại Hán vào lúc này."

Hàn Tín phân tích, trực tiếp phủ định suy nghĩ ban đầu của Lưu Trường.

Lưu Trường ngây người:" Vậy là Bách Thừa vương tự làm?"

"Không thể nào? Quốc lực nước Bách Thừa kém xa Khổng tước, khai chiến không lợi gì cả, lại còn tổn hại vô cùng ... Trừ khi ông ta điên mới làm thế." Hà Tín phủ quyết lần nữa:

"Các nước nhỏ khác thì sao?"

"Họ suốt ngày sợ Đại Hán tìm cớ thôn tính, sao lại đi trêu chọc chứ?"

Lưu Trường tức thì nghẹn lời:" Không thể nào là Hung Nô chứ, từ sau khi Kê Chúc chết, tên đệ đệ ngốc của hắn dẫn Hung Nô đi cướp nước Hạ rồi, đánh bất phân thắng bại , đâu rảnh để ý tới phía Đông?"

Trong đầu Lư Tha Chi đột nhiên xuất hiện một cái tên, cẩn thận nói:" Bệ hạ, thần đột nhiên nhớ tới một người ... Càng nghĩ càng thấy giống hắn làm."

"Ngươi định nói Hạ Hầu Tào à? Thực ra trẫm cũng nghĩ tới hắn đầu tiên, có điều nếu hắn làm sẽ viết thư nói với trẫm ..."

"Bệ hạ ...." Lữ Lộc cắt lời:" Thực ra sáng nay có thư của Táo, chưa đưa bệ hạ."

Thư được đưa tới, mặt Lưu Trường cứng đờ.

... Bệ hạ, trước đó không lâu thần thảo phạt Khang Cư, kết quả không có thu hoạch gì, thần sai sĩ tốt đi tìm kiếm khắp nơi, còn mình đi săn ... Kết quả gặp được Khang Cư vương ... Thần lập tức dẫn người cướp của hắn, đáng tiếc hộ vệ của hắn rất dũng mãnh, năm sáu người ngăn thần, khiến hắn trốn thoát ...

Lưu Trường ném mạnh lá thư xuống đất, rống lên:" Nãi công muốn đi chém tên đó."

"Bệ hạ!" Lư Tha Chi vội ôm chặt lấy y:" Bệ hạ bớt giận."

Lưu Trường nổi điên:" Trẫm nói sao lại có kẻ dám phá chuyện của trẫm, thì ra là tên đó, trẫm muốn diệt tộc hắn."

Chu Á Phu đột nhiên nói:" Đây không phải chuyện xấu ... Bách Thừa vương dù chết cũng không phải chuyện xấu."

Rồi nhìn thái úy:" Thái úy, giờ chúng ta có cơ hội can thiệp vào Thân Độc rồi."

Hàn Tín thản nhiên, có vẻ sớm dự liệu được liên quan tới Hạ Hầu Táo.

Lưu Trường nghiến răng ngồi xuống ra hiệu cho hắn nói.

Chu Á Phu nghiêm túc nói:" Ở Tây Đình nhiều man di, dân chúng không phải tù binh thì là tội phạm ... Quan lại cũng là đều bị biếm tới, quân tử như Loan công làm việc không dễ dàng, ngược lại loại như Hạ Hầu Táo mới có thể trấn áp được. Nước Tây Đình nhiều năm qua không có loạn lạc, đều vì có một thái úy như thế. Hạ Hầu Táo nóng tính, một khi phát hiện không ổn là rút kiếm đâm ngay, không nghĩ tới hậu quả, nên không ai dám thăm dò."

"Bên ngoài Tây Đình có rất nhiều tiểu quốc, cách Thân Độc cũng gần, khi Khúc Nghịch hầu còn từng nói, các nước Thân Độc thái bình không phải chuyện tốt với Đại Hán, cần bọn họ loạn, càng loạn càng có lợi ... Tác dụng của Hà Hầu Táo là quấy loạn các nước ngoài Tây Đình. Đây đại khái là nguyên nhân bệ hạ phái người như thế tới Tây Đình."

Lữ Lộc hơi hiểu rồi:" Cho nên mỗi lần Táo gây chuyện, bệ hạ mới không phạt hắn mà còn thưởng."

Lưu Trường cười khổ:" Nhưng lần này thì khác, trẫm khó khăn lắm mới làm Bách Thừa thần phục, giờ hai nước phụ thuộc đánh nhau phải làm sao?"

Hàn Tín cười lạnh:" Thương cổ của chúng không tới Đại Hán thì thương cổ Đại Hán không biết tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ đánh nhau không cần quân giới, không cần Đại Hán tương trợ sao?"

"Chúng đánh nhau càng tốt, chỉ cần trông chừng không thể Bách thừa diệt vong là được."

Lưu Trường chép miệng:" Chẳng lẽ cứ để họ khai chiến như thế?"

"Không vội, chuyện này cứ giao thuần là được."

Hàn Tín chủ động nhận lấy việc này rồi đi, mấy người Chu Á Phu ở lại, Lưu Trường nghiến răng:" Đợi lần sau gặp Táo, trẫm sẽ đánh gãy răng hắn."

"Hạ Hầu Táo càng ngang ngược với họ, Tây Đình càng yên ổn, đôi khi trong nước không thể chỉ có quân tử, cũng cần có vài tên ác nhân ... Chẳng phải bệ hạ cũng dùng Triều Thác làm ngự sử sao?" Chu A Phu nói:

Lưu Trường liếc hắn:" Giỏi lắm, có tiến bộ, dám phản bác trẫm rồi, nếu giọng đã lớn như thế thì không nên lãng phí, đứng trông cửa cho trẫm vài ngày đi."

Bình Luận (0)
Comment