Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 910 - Chương 911: Bảo Đại Hán Hoàng Đế Xéo Tới Đây.

Chương 911: Bảo Đại Hán hoàng đế xéo tới đây.

"A mẫu!!"

Khi Lưu Trường xông vào Vĩnh Thọ Điện thì thái hậu đang cười vui vẻ trò chuyện với ngoại trọng tôn, tức thì nghiêm mặt, không hiền từ như vừa rồi nữa.

Đứa bé kia vội đứng dậy bái kiến, Lưu Trường xoa đầu hắn, đây là Giả Phan, nhi tử của Giả Nghị và Trương Yên ... Đáng tiếc, đứa bé này chẳng kế thừa chút tác phong nào của Lưu gia và Lữ gia, nói thế nào nhỉ, nó thích sạch nghiêm trọng, lúc nào cũng mang mấy loại khăn lụa, lau miệng, lau mặt, lau trán, lau tay ... Không giống Lưu Trường dùng ống tay áo lau vạn vật.

Hắn còn có chút âm nhu, nói chuyện văn vẻ.

Có điều được a phụ ảnh hưởng, tài học không tệ, biết tả văn làm phú, song luôn bị Giả Nghị mắng vì hắn chỉ thích tả cảnh sắc, du ngoạn với yến hội ...

Giả Nghị cho rằng văn chương thiên hạ phải lấy khuyên gián và sách luận làm chủ.

Lưu Trường nghĩ thoáng lắm, y thấy thiên hạ sau này trăm hoa đua nở, không thể hạn chế phong cách phát triển, thưởng bảo Giả Phan viết văn cho mình, cổ vũ hắn viết, nên Giả Phan rất thích vị trưởng bối thừa nhận mình này, trước mặt y vô cùng ngoan ngoãn.

"Gần đây học hành ra sao, có văn chương gì mới không?"

"Cháu vẫn đang viết, chưa xong ạ."

"Viết xong nhớ đưa trẫm xem."

"Vâng."

Lữ hậu nhìn y từ trên xuống dưới đánh giá, năm nay bà sắp đón đại thọ 81, tuổi này vô cùng hiếm có, lại còn giữ được đầu óc tỉnh táo càng hiếm hơn, thậm chí bà còn nhìn rõ thế cục biến hóa trên triều.

Đương nhiên, Lưu Trường giờ không tới xin bà giúp nữa, tuổi a mẫu quá lớn mà vẫn phải vất vả vì quốc sự thì quá đáng lắm rồi.

Gì, gì, ngươi đang nói tới Trương Thương à? Ông ta già mà lòng không già, phải làm chút việc, miễn ông ta quá rảnh.

"Thằng nhãi Tứ không tới ạ?" Lưu Trường thuận miệng hỏi:

Lữ hậu hỏi ngược lại:" Nó là nhi tử của con, con nghĩ cái gì, sao phong cho nó đi xa thế?"

Lưu Trường tức thì ngớ ra.

"Nó tới tìm ta, không phải con muốn phong nó ra tái ngoại à?"

Lưu Trường tròn mắt, chỉ thấy quá hoang đường, y có tâm tư này, nhưng chưa từng nói với ai, hôm nay tới tìm a mẫu là để hỏi ý bà, không ngờ chưa nói gì a mẫu đã biết:" A mẫu tu yêu ... Tiên pháp ở đâu thế? Con đã nói gì đâu?"

Lữ hậu hừ lạnh:" Cần gì phải dùng yêu thuật, con định làm gì, nghĩ gì, chưa qua cửa ta đã biết rồi."

"Không thẹn là a mẫu của trẫm." Lưu Trường lớn tiếng khen, nghe thế nào cũng giống y khen mình, vỗ vai bảo Giả Phan về viết văn:

Y tới gần a mẫu hơn, kể chuyện Trương Bất Nghi đi tái ngoại báo về tình hình:" ... Con hỏi Tứ vài câu, nó cũng vui lắm, nếu có thể chỉnh hợp được các bộ tộc thảo nguyên, để thảo nguyên nạp vào bản đồ Đại Hán thì lợi ích vô cùng. Sau này phát triển nghề dệt không thể thiếu gia súc ... Thảo nguyên là báu vật, giờ không có gì quý trọng, nhưng tương lai sẽ khác."

"Ngoài ra các bộ tộc còn có thể làm tiên phong cho Đại Hán, người Hung Nô có thể từ thảo nguyên chạy tới Thân Độc là vì phong cách du mục của họ, Đại Hán không làm được."

Lữ hậu yên tĩnh nghe Lưu Trường nói:" Nên con ném Tứ ra tái ngoại, nó làm sao thu phục được những người đó?"

"Đơn giản ạ, các nước chư hầu dọc đường chẳng lẽ không gom nổi 20 vạn người cho nó sao?"

"Xem ra trong lòng còn đã có ý định của mình, còn tìm ta làm gì?"

"Con muốn a mẫu giúp con trông coi nó, đây không phải chuyện nhỏ, tuy Tứ bình thường ương bướng ... Nhưng nếu để tới nơi đó ..."

Lưu Trường trầm mặc chốc lát, kiên quyết nói:" Có điều, thân là con cháu Lưu gia, hưởng thụ phú quý thì cũng phải gánh trọng trách ..... Nếu a mẫu thấy thích hợp, con cho nó ra tái ngoại làm vương, gây dựng cho nó một đội ngũ cường đại, để nó hoàn toàn khống chế thảo nguyên."

Lữ hầu khẽ gật đầu, chuyện này coi như xác định như thế.

Tất nhiên Lưu Tứ còn nhỏ lắm, từ giờ tới lúc nó có thể làm Hung Nô vương như mong muốn còn rất xa.

Ngoài Trường An đã tưng bừng chuẩn bị xuân canh.

Lưu Trường ngồi trong xe, Chu Á Phu, Lư Tha Chi ngồi bên cạnh, ba người võ trang đầy đủ, chuẩn bị tới Thượng Lâm Uyển đi săn.

"Ngô Vương gửi thư tới, rốt cuộc có tin của Thắng Chi, tên này đã vòng qua được các hòn đảo phía bên kia của Giao Chỉ, nơi này cách Thân Độc gần lắm rồi."

Lưu Trường dùng nước trà vẽ bản đồ minh họa.

"Vì vấn đề của thuyền, hắn chỉ dám đi men theo bờ biển, không dám ra khơi quá xa, song đi như vậy sớm muộn cũng tới được Thân Độc, vậy mà trước kia hắn không tin trẫm ..."

"Trên biển hung hiểm không giống với lục địa ... Huynh trưởng chuyến này chẳng dễ dàng gì." Chu Á Phu cảm khái:

Lư Tha Chi hỏi:" Bệ hạ, nếu có thể tới được Thân Độc thì thế cục sẽ khác sao?"

"Tất nhiên, xuất binh từ Tây Đình tới phía bắc Thân Độc, riêng hành quân đã mất vài năm, phía nam thì khác, dùng thuyền mấy tháng là tới nơi. Bọn chúng sẽ càng thêm nghe lời, còn chúng ta có thể đòi một số cảng biển, trú binh ở đó, ai không nghe lời đánh kẻ đó, còn có thể men theo bờ biển tiến lên ... Ha ha ha, nói không chừng có thể tới được La Mã."

Bệ hạ cứ hay nói tới Loa Mã tức lừa ngựa nên bọn họ chẳng hiểu, riêng hạ Thân Độc đã không biết hao phí bao năm, nói gì tới nơi xa hơn.

"Bệ hạ! Phía trước có xe ngựa chắn đường." Đánh xe báo:

Lữ Lộc có chút chuyện riêng phải làm, hôm nay đánh xe không phải hắn.

Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Ở Thượng Lâm Uyển lại có kẻ dám chắn xe của trẫm à? Nói Đại Hán hoàng đế ở đây, bảo hắn mau xéo đi."

"Bệ hạ ... Nếu là người quen, làm thế có hơi thất lễ." Lư Tha Chi nhắc:

Lưu Trường khinh thường:" Đây là nơi đi săn tư nhân của trẫm, dù là người quen cũng không thể chặn xe trẫm, sợ gì?"

Rất nhanh đánh xe cúi đầu quay lại, trông hắn có vẻ sợ hãi:" Bệ hạ ... Đánh xe đối phương truyền lời, nói, nói ..."

"Nói cái gì?"

"Nói bảo hoàng đế Đại Hán xéo tới bái kiến."

Lưu Trường sắn tay áo lên nhảy xuống ngựa, chợt nhớ ra cái gì đó, cẩn thận hỏi:" A mẫu ở trong cung ... Vậy xe thái úy à?"

"Không phải ạ."

"Xe Nhị ca?"

"Không phải ạ."

"Tốt, hôm nay trẫm đi xé xác hắn."

Lưu Trường hùng hổ đi tới bên cái xe ngựa xa hoa kia, rống lên:" Hoàng đế Đại Hán tới rồi, mau xéo xuống xe, nãi công hôm nay không xé nát miệng ngươi ... Trẫm không phải họ ..."

Người trong xe cũng không khách khí vươn tay ra nhéo tai Lưu Trường.

Lưu Trường la hét: "Đại tỷ! Đại tỷ! Trẫm không biết tỷ ở đây."

Lưu Nhạc sầm mặt:" Còn bảo ta xéo đi nhường đường, ghê gớm nhỉ, muốn xé miệng ai?"

"Trẫm xé ... Miệng Như Ý."

Đại Hán trưởng công chúa nghênh mặt ngồi trong xe, Lưu Trường cười xấu hổ, Chu Á Phu và Lư Tha chi đứng sau y cúi đầu, đã bảo hoàng đế rồi mà không nên thất lễ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment