"Đại tỷ, sao lại ở đây? Tỷ cũng đi săn à?"
"Ta tới ngắm cảnh, sao, phải bẩm báo ngươi à?"
"Ha ha ha, đương nhiên là không phải."
Chu Á Phu và Lư Tha Chi nhìn bộ dạng nịnh nọt của thiên tử, nhắm mắt lại, coi như không thấy gì cả.
Lưu Nhạc quan sát cách ăn mặt của Lưu Trường, không vui:" Lại đi săn à? Trong nước bao việc như thế, đệ suốt này đi săn, còn ra thể thống gì?"
Lưu Trường ưỡn ngực: "Quân vương dựa theo bốn mùa đi săn, đây là quy củ tổ tiên định ra, sao trẫm dám làm trái?"
"Quy củ có lợi với đệ thì đệ tuân thủ quá nhỉ?"
Lưu Nhạc bảo Lưu Trường lên xe, y vừa lên làm xe ngựa lắc lư mấy cái, Lưu Nhạc trừng mắt một cái mới nói:" Vừa vặn có việc muốn tìm đệ, tỷ trượng đệ có họ hàng xa làm huyện thừa ở Trường An, nhi tử của ông ta chưa tới mười tuổi mà có thể giúp a phụ quản lý công việc trong ngục .... Thời gian trước ông ấy đưa đứa bé tới phủ ta, muốn nhờ ta tìm một lão sư. Nghe nói những lão sư trước đó mời không dạy được, bị nó hỏi cho á khẩu."
“Bên cạnh đệ nhiều hiền nhân, hay là tìm giúp nó một lão sư."
Lưu Trường không vui:" Đại tỷ, trẫm nói bao lần rồi, đám họ hàng xa đó, kệ được thì cứ kệ ... Trẫm không phải a phụ, chẳng lẽ tùy tiện một họ hàng xa tới là trẫm phải phong quan à? Tỷ trượng không còn nữa, tỷ để ý tới họ hàng xa của huynh ấy làm gì?"
"Nếu ta không còn, ngươi cũng mặc Yên và Yển à?"
"Cái đó khác ... Ài, được rồi, đứa bé đó tên gì?"
"Trương Thang."
"Sao ... Đại tỷ à, tỷ trượng trước kia đối xử với trẫm không tệ, thân thích của huynh ấy là thân thích của trẫm! Tỷ yên tâm, trẫm sẽ tìm cho nó một lão sư thật tốt."
Trường lão gia thay đổi thái độ nhanh tới chóng mặt, Lưu Nhạc chẳng ngạc nhiên, chuyện kỳ quái xảy ra với thằng nhãi này còn ít à, nàng thấy cả đời rồi.
Trong Hậu Đức Điện, Triều Thác trông rất bất lực.
"Bệ hạ, thần bao việc, sao có thể dạy bảo ..."
"Trẫm nói cho ngươi biết, đứa bé này là một nhân tài ..." A phụ nó tìm cho nó hơn mười lão sư, không ai dạy được, ngươi thu đứa đệ tử này có làm sao? Ngày nào đó ngươi bị xử tử, hay dở gì có người kế thừa chí hương của ngươi chứ ..." Lưu Trường hết lòng khuyên nhủ:
"Chưa tới 10 tuổi đã có thể viết văn thư kiện tụng, thiên phú lớn lắm đấy, nó còn có thể đọc thuộc lòng tất cả luật pháp, đây là cái mầm Pháp gia trời sinh."
Từ khi biết đứa bé đại tỷ nhờ giúp là Trương Thang, thái độ của Lưu Trường thay đổi 180 độ, tuy y không nhớ rõ đứa bé này là ai, nhưng thấy quen tai ... Quen tai là đúng rồi, khiến y quen tai thì chắc chắn là đại tài tên lịch sử.
Sau khi biết chuyện vì đứa bé đó càng vui, gọi Triều Thác tới khuyên nhủ, hi vọng hắn có người kế thừa.
Triều Thác thấy bệ hạ cố chấp như thế, đành phải nhận lời:" Được, thần đồng ý, vậy mời bệ hạ đứng lên đi."
Lưu Trường buông tay bóp cổ Triều Thác ra, đứng dậy:" Ngươi đồng ý sớm có phải tốt không? Đỡ phải chịu tội ... Không sao chứ?"
Triều Thác đứng dậy phủi bụi trên người:" Thần không sao, có điều sau này bệ hạ muốn sai bảo việc gì cứ nói thẳng là được, không cần xô ngã thần ... Mỗi lần thần thấy bệ hạ xông tới là sợ hãi không thôi ... Thân thể thì không sao, sợ tim bị bệnh."
"Dạy cho tốt đứa bé đó, nếu dạy ra được ngự sử đại phu, tương lai trẫm phong ngươi làm tướng quốc!" Lưu Trường lại bày ra bánh vẽ cũ rích:
Triều Thác hành lễ rời đi.
Tức thì một đứa nhóc len lén thò đầu ra, Lưu Trường ngứa răng:" Ngươi ở đó nhìn cái gì? Còn không mau xéo ra đây."
Lưu Tứ cười ngốc nghếch chạy ra, cũng nói :" Ngươi ở đó nhìn cái gì? Còn không mau xéo ra đây."
Đổng Trọng Thư cũng ra theo.
Lưu Trường ngồi xuống thượng vị, nhìn hai thằng nhãi:" Lại gây họa gì rồi?"
"Không ạ ... A phụ, con nghe nói a phụ muốn phong con ra tái ngoại, có thật không?"
Lưu Trường ra hiệu cho nó lại gần, đợi Lưu Tứ rón rén tới gần mới vươn tay ra bế lấy, đặt nó ngồi lên đùi mình:" Tứ ... Bên đó không giống bên này, nguy hiểm vô cùng, không có a phụ a mẫu, đâu đâu cũng có các loại côn trùng cắn con, cơm nước không con, chẳng tìm thấy bằng hữu ... Hoang vu tiêu điều, chỗ chơi cũng không có ... Nếu ta phong con tới đó, con có trách ta không?"
"Không trách, a phụ! Con muốn phóng ngựa rong ruổi, giết địch khắp nơi! Đó mới là chuyện đại trượng phu nên làm! Con muốn vì huynh trưởng trấn thủ thảo nguyên, chỉnh hợp man di." Hai mắt Lưu Tứ rực sáng nói chí hướng lớn của mình:
Nhìn bộ dáng của nó, Lưu Trường chớp mắt như quay về thời thơ ấu.
Khi đó y cũng nghĩ thế, suất lĩnh kỵ binh chinh chiến tứ phương, tung hoành thiên hạ, ăn miếng lớn, uống bát to ...
Lưu Tứ tựa hồ cảm thụ được bi thương của a phụ:" A phụ, người làm sao thế?"
"Không sao, trẫm vốn cho rằng thằng nhãi ngươi chỉ giống mẹ, không ngờ có chút giống trẫm ... Khá lắm!" Lưu Trường hài lòng gật đầu:
Đổng Trọng Thư cuống lên:" Bệ hạ chưa từng có công tử phong tới đó ... Chuyện này ..."
Lưu Trường lần nữa vươn tay ra tóm lấy thằng nhãi này.
"Trẫm trước nay tin vào một đạo lý, làm bao việc ăn bấy nhiêu thịt, không thể nào chỉ ăn thị không làm việc, cũng không thể chỉ làm việc không ăn thịt."
"Nhi tử của trẫm phải có chí hướng đó."
"Không phải ngươi hay nói Xuân Thu đại nhất thống à? Tái ngoại không thống nhất, sao còn tính là đại nhất thống?"
Đổng Trọng Thư nghẹn lời lẩm bẩm:" Không phải đất Hoa Hạ."
"Dù không phải đất Hoa Hạ, nhưng đem đạo lý thánh nhân truyền khắp các nơi, để quân vương các nơi biết yêu dân, đó không phải là do Nho gia các ngươi đề xướng à?"
Đổng Trọng Thư nhíu mày trầm tư.
Lưu Tứ ngần ngừ một lúc rồi chợt hét lên:" A phụ, hay là phong con làm Hoa Hạ vương đi."
"Phun rắm, sao không phong ngươi làm Thái Nhất vương luôn?"
- Giải thích Thái Nhất hay Đông Hoàng Thái Nhất là vị thần tối cao thời Tiền Tần, gọi nôm na là Thiên Đế. Hết giải thích.
Về cơ bản, chuyện công tử Tứ phong vương tái ngoại được xác định, chỉ cần đưa lên triều thông qua thủ tục nữa thôi.
"Thần nghe nói, công tử Tứ, hiếu tử hiền tôn, tài đức kiêm toàn, chăm chỉ cần cù ..."
Triều nghị vừa mới bắt đầu, trung úy Vương Điểm Khải lên tiếng trượng nghĩa, những lời này của ông ta là suy nghĩ cá nhân, tuyệt đối không phải ai sai bảo.
Nói xong những lời phế phủ đó, Vương Điềm Khải dâng tấu:" Nghe nói đất tái ngoại là cố thổ của Hoa Hạ, dân không biết thánh pháp, không nói luân lý, không biết đức trị, làm thánh học phủ bụi, làm trí giả đau lòng. Có trí giả tái ngoại dâng thư: Hung Nô, tiên tổ là Hạ Hậu thị, chính là hậu đại của Hạ Kiệt, Hạ Kiệt tuy bất nhân, nhưng là nòi giống Hoa Hạ, Hung Nô có người từng gặp thánh thiên tử, ngẫm lại bao năm, nay muốn về với Hoa Hạ, không chung hàng ngũ với man di."
"Thần khấu lạy xin bệ hạ khoan dung độ lượng, xá miễn cho tội cũ của Hung Nô, lập quận huyện để trị ..."
Vương Điềm Khải cứ thong thả nói, quần thần nhìn ông ta, ánh mắt thay đổi.
Lão này nói linh tinh gì thế?
Nước Hạ? Công tử Tứ? Hung Nô?
Ba thứ này dính líu tới nhau à?
Còn cả những lời đầu tiên ông nói, lương tâm ông không đau à?
Công tử Tứ là ai, bọn ta lại còn chẳng rõ hay sao, đó là phiên bản nhỏ của bệ hạ, tại phương diện đạo đức tu dưỡng, so với bệ hạ không phân cao thấp.
Lưu Trường làm ra vẻ còn do dự, nhìn quần thần:" Các khanh thấy sao?"
- Giải thích, Trương Thang là một nhà chính trị tư tưởng Pháp gia làm quan thời Hán Vũ đế, đọc Hán Hương sẽ hiểu rõ hơn, ông ta có con là Trương An Thế, còn nổi hơn nữa một trong ba trụ cột nhà Hán sau thời Vũ Đế. Hết giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com