Lục Giả đứng lên phản đối: "Bệ hạ, dân ngoài tái ngoại chẳng phải thứ tốt lành, năm xưa Hung Nô nhiều lần cướp của Đại Hán, nay nếu lập quốc ở tái ngoại, chẳng phải nuôi hổ gây họa à? Đám người này nay tạm thần phục, nếu xảy ra chuyện gì, chúng sẽ không nói tới nhân nghĩa đạo đức."
"Bọn chúng không biết lễ nghi là gì, không biết liêm sỉ, tham lam xảo trá, hung tàn ác độc ... Loại tiểu nhân ấy không nên tin, càng không thể coi là con dân Đại Hán."
Lục Giả xuất khẩu thành văn, chửi rất lâu không dừng.
Lưu Trường sáng mắt, nhìn sang vị đại thần khác:" Thái phó thấy sao?"
Thái phó là Hảo huynh đệ người Nguyệt Thị mím chặt môi không nói, chỉ nhìn Lục Giả chằm chằm không nói.
Lục Giả sững người, ú ớ:" Ta ... Thái phó chớ hiểu lầm ... Ta không nói ... Ta ..."
Hiện trường tức thì xấu hổ.
Thái phó có mối quan hệ không tệ trên triều, Lục Giả cũng là bằng hữu của ông ta.
Lưu Trường tiếp tục châm lửa:" Thái phó, khanh lớn lên ở tái ngoại, thấy lời Lục công ra sao?"
Bệ hạ thích nhất là xem ông già đánh nhau.
Có đại thần vội chen vào: "Bệ hạ, tái ngoại quá xa xôi, hơn nữa không có chỗ canh tác, nếu phong công tử Tứ tới đó, có hơi ..."
Lưu Trường phất tay:" Sóc Phương, Vân Trung vì biết quản lý, nông tang phát đạt, nhiều người gọi là tân Quân Trung ... Nhưng nơi đó năm xưa trong miệng các ngươi cũng là nơi hoang vu hẻo lánh. Sao ngươi không biết đất đai ở đó không thể thành Quan Trung thứ ba."
Chuyện này quần thần chẳng kiếm ra lý do gì phản đối, cũng chẳng dính líu gì tới lợi ích của họ, cuối cùng thiên tử toại nguyện, nước Hạ sinh ra, có bốn quận, thảo nguyên ngoài nước Yên lập Bắc Quận, thảo nguyên ngoài Vân Trung lập Mạc Nam Quận, thảo nguyên bao la phía bắc Mạc Nam là Mạc Bắc quận, từ thảo nguyên tới Tây Đình là Mạc Tây Quận.
Xét về cương vực mà nói thì quy mô lớn nhất trong các nước chư hầu rồi.
Quần thần lại bàn bạc một chuyện lớn khác, Khổng Tước và Bách Thừa đã chuẩn bị khai chiến, cả hai đều muốn Đại Hán lên tiếng cho mình.
Ý kiến quần thần khác nhau, người bảo không can thiệp vào đám man di, người cho rằng nên đối xử với họ như với chư hầu vương, nên phái người đi giảng hòa, mặc cho họ đánh nhau, ảnh hưởng quá ác liệt.
Nếu Đại Hán để mặc họ giao chiến sẽ giảm sút uy vọng của Đại Hán ở Thân Độc.
Vì thái úy không tham dự triều nghị, chuyện này chẳng thảo luận ra được phương án tốt, có điều suy nghĩ của họ cuối cùng cũng trình lên cho thái úy tham khảo.
Phong vương rồi còn một chuyện càng khó giải quyết hơn.
Đó là vấn đề quốc tướng.
Nay Lưu Tứ còn nhỏ, chưa thể tới phong quốc, cần an bài một vị quốc tướng lợi hại giúp nó cai trị, ý kiến của quần thần rất thống nhất, đều hi vọng Triều công đi.
Đương nhiên Lưu Trường chắc chắn không ném Triều Thác tới đó, ít ra không phải bây giờ.
Lưu Trường thực ra không có nhân tuyền nào quá tốt, phải có tư lịch, đáng tín nhiệm, có năng lực ... Mà người như thế thì đang làm trâu ngựa cho Trường lão gia rồi.
"Nếu bệ hạ thực sự không có nhân tuyển thì để thần đi cho, thần nguyện vì bệ hạ tới nơi hẻo lánh chịu khổ." Lữ Lộc vỗ ngực nói:
Lưu Trường liếc hắn:" Trầm thà để trống vị trí đó ..."
"Thực sự không được thì bệ hạ tuyền từ đám hậu sinh trẻ, trong thái học có không ít."
"Trẻ tuổi không làm được Hạ quốc tướng ... Á, đúng rồi, nhắc tới nước Hạ, trẫm mới nhớ Hạ Vô Thư chưa về à?"
Ông ta về cho bệ hạ tát sao? Lữ Lộc đáp:" Nghe nói ông ta nhận rất nhiều đệ tử, truyền thụ tri thức miễn phí, còn dẫn họ đi trồng thảo dược, lúc khác thì dạy vỡ lòng cho trẻ con, khám bệnh miễn phí cho bách tính cùng khổ, thanh danh vang dội ở Trung Nguyên, được xưng là thánh ..."
Lưu Trường khinh bỉ mắng:" Lão già này giỏi vờ vịt lắm, đang kiếm bùa hộ thân ấy mà. Thôi được, ông ta làm không ít việc, trẫm cũng không thể bạc đãi, hạ lệnh, thương một cấp tước vị để biểu dương."
Lữ Lộc vội vâng lời.
"Trẫm thưởng phạt phân minh, ngươi trông coi kỹ vào, xem khi nào ông ta về ... Phải rồi!" Lưu Trường đột nhiên hét lên:" Dương Lăng hầu Phó Thanh có thể làm Hạ quốc tướng."
Lữ Lộc há hốc mồm:" Bệ hạ, tuy Phó Thanh từng đắc tội với chúng ta ... Nhưng đó là chuyện mấy chục năm trước rồi, giờ hắn đã sửa đổi, là người có hiền danh. Bệ hạ bao năm qua đã làm đủ chuyện với hắn ... Giờ còn phái hắn tới nước Hạ, không phải là quá đáng à?"
Khi Phó Thanh còn rất nhỏ, từng đánh nhau với Lưu Trường, Lư Tha Chi lần đầu vào đình úy là vì đánh người này.
Nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi, khi lớn lên, bệ hạ hết sức quan tâm tới hắn, việc gì khó khăn vất vả để hắn làm, chút sai lầm nhỏ cũng phải làm lại từ đầu, tước vị lúc lên lúc xuống, bước chân trải khắp các ngóc ngách hẻo lánh của Đại Hán, từ rừng mưa Nam Việt tới núi tuyết nước Yên, sa mạc Bắc Đình ... Hắn dùng thân chứng minh, thế nào là ngọc không mài không sáng.
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Không phải trẫm trừng phạt hắn, ngươi thấy nước Hạ là chốn hoang vu, trẫm thấy đó là nơi làm việc lớn ... Phó Thanh là người kiên cường, trải qua nhiều thất bại, đổi người khác, nói không chừng bị đè bẹp, Phó Thanh thì không ... Hắn chắc chắn là người ổn thỏa nhất ... Đi gọi cho trẫm."
Rất nhanh Phó Thanh xuất hiện ở Hậu Đức Điện, lúc này hắn càng lúc càng giống a phụ hắn, trầm ồn thành thục, làm người ta bỗng dưng có cảm giác tin tưởng.
Lưu Trường ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hỏi:" Nước Hạ mới lập, cần một quốc tướng, trẫm muốn để ngươi đi, ngươi thấy sao?"
Phó Thanh không kinh ngạc hay phẫn nộ như Lữ Lộc nghĩ, từ đầu tới cuối hắn cực kỳ bình tĩnh nói: "Thần chưa từng một mình quản lý địa phương, chỉ làm việc cho người khác, sợ làm hỏng việc lớn của bệ hạ."
"Chuyện gì cũng có lần đầu, trẫm chỉ hỏi ngươi có đồng ý không? Trẫm tuyệt không ép, ngươi không muốn có thể cáo lão hoàn hương, an hưởng tuổi già."
"Thần đồng ý."
"Đệ đệ ngươi ở Trường Sa hả, để hắn về Trường An đi, a mẫu ngươi tuổi đã cao, để hắn về thay ngươi chiếu cố a mẫu ... A mẫu ngươi thế nào?"
"Bệ hạ, a mẫu thần rất khỏe, thường nói muốn mời bệ hạ tới phủ, cảm tạ trước mặt ... Đại ân của bệ hạ, thần suốt đời không quên."
Nhìn bộ dạng kích động của Phó Thanh, Lữ Lộc ngớ ra, sao cảm giác giữ họ còn có chuyện mình chưa biết nhỉ.
"Quả nhân xưa nay nhân đức, có ân tất báo, sư huynh bình thường đối xử với quả nhân rất tốt, theo quả nhân tới phong quốc đi, quả nhân phong huynh làm quốc tướng." Lưu Tứ đắc ý nói:
Đối với đứa sư đệ chưa tổ chức nghi thức đã tự coi mình là quân vương, Hồ Mẫu Sinh có chút không đành lòng:" Tứ ... Làm khó đệ rồi."
Lưu Tứ đang định bốc phét gì đó, nhưng chỉ một khắc sau nó thức tỉnh, vẻ mặt nhanh chóng buồn bã: "Sư huynh ... Nước Hạ xa xôi cùng khổ, dân sống không yên, ăn không no bụng, áo không đủ mặc ... Quả nhân còn nhỏ, không biết trị quốc, làm sao đây, làm sao đây?"
Quả nhiên chiêu này hiệu quả với Hồ Mẫu Sinh, hắn nhíu mày:" Đệ đừng lo, ta sẽ nghĩ cách ... Ôi Công Dương chúng ta thế lực nhỏ bé, không thể giúp đệ nhiều, nhưng ta sẽ dốc toàn lực."
Lưu Tứ mừng rỡ:" Phải rồi, a phụ quả nhân đã hạ lệnh, đổi địa điểm phục dịch của lão sư tới nước Hạ."
Hồ Mẫu Sinh nghe vậy cũng mừng lắm:" Tốt quá, chỉ cần không phải chịu khổ là được ..."
"Sư huynh, sau này nếu có ai tới kiếm chuyện, biện luận với huynh, huynh gọi quả nhân theo, quả nhân sẽ trói ... Mời chúng tới nước Hạ ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com