Khi Lưu Tứ líu lo bốc phét khắp nơi thì trong Hậu Đức Điện cãi nhau ầm ĩ.
Ung Nga hai mắt đỏ hoe, ôm Lưu Lương trong lòng, ngồi trước mặt Lưu Trường đầu lại quay sang bên không nhìn y.
Lưu Tứ rất vui, nó được tới nơi ao ước để thi triển thân thủ, nhưng Ung Nga thì khác, bằng vào cái gì phong nhi tử mình tới tái ngoại.
Lưu Trường thực ra cũng có chút áy náy với Lưu Tứ, lúng túng đứng đó nói không ra lời.
"Nga, chuyện này muội đừng trách bệ hạ."
Vào lúc quan trọng, người duy nhất đáng tin trong nhà này, Tào a mẫu từ ngoài đi vào.
"Nga, với tính cách của Tứ, nếu ở Trung Nguyên, nó làm bừa làm bậy, há chẳng phải hỏng chuyện."
"Bệ hạ tuy phong nó tới nơi xa, nhưng sẽ an bài đại thần hiền minh nhất phò tá nó, không để nó thua thiệt, huống hồ nó chẳng về phong quốc bây giờ ... Muội cần gì phải lo."
"Thằng nhãi đó cũng thích đất phong lắm ... Lại nói năm xưa Tây Đình cũng rất nghèo khổ, nhưng muội xem giờ chẳng cũng phồn vinh rồi à? Nước Hạ khẳng định cũng sẽ như thế ..."
Tào Xu khuyên can mãi mới vỗ về được Ung Nga, Ung Nga ôm Lương trong lòng, bực tức nói:" Tứ đã đành, chàng sẽ không phong Lương tới nơi xa xôi như thế chứ?"
"Ha ha ha, cái này thì nàng yên tâm, trẫm nghĩ rồi, đem Bắc Địa phong cho nó, từ Bắc Địa tới Trường An chỉ vài ngài, hơn nữa Bắc Địa trong ngoài đều không có địch, trong nước thái bình, bốn phía có huynh đệ chiếu cố nó ..."
Ung Nga bấy giờ mới nguôi ngoai chút, nhưng vẫn giận dỗi bế Lưu Lương đi.
Triều Thác cũng đang gặp rắc rối, hắn ngồi trong thư phòng, nhìn chằm chằm thằng nhóc trước mặt.
Thằng nhóc này cũng cứng đầu lắm, đối diện với tam công đương triều cũng chẳng sợ gì hết, nhìn chằm chằm lại.
Hai người cứ thế trừng trừng nhìn nhau, hồi lâu không nói.
Triều Thác thực sự không muốn truyền thụ đệ tử gì hết, hắn còn bao việc phải làm, hắn phải áp chế chư hầu vương các nơi, đả kích gian tặc trong triều, phò tá quân vương ... Làm gì rảnh mà dạy đệ tử.
Nhưng hắn không dám từ chối, hắn sợ bị bệ hạ treo trên tường.
Triều Thác ghét nhất người nhờ vả quan hệ cầu lợi, Trương Thang dựa vào quan hệ của Lỗ Nguyên công chúa, hắn càng ghét.
"Trương Thang hả? Thực ra ta không muốn nhận ngươi làm đệ tử." Dù đối diện với một đứa trẻ con, Triều Thác vẫn không thu lại sự khắc bạc của mình:
Nhưng hiển nhiên Trương Thang không phải đứa bé bình thường, dáng vẻ của nó mà đặt ở đời sau chính là loại gây nguy hại cho an toàn cho xã hội, kiểu trẻ con đánh đập chó mèo làm vui ... Nó nhìn Triều Thác không vui:" Ta cũng chẳng muốn làm môn hạ ngài."
Triều Thác ngạc nhiên:" Không biết bao người muốn bái ta làm thầy, ta là tam công trẻ nhất trên triều ... Ngươi biết tam công là gì không?"
"Ta không thấy tam công, ta chỉ thấy một người sắp chết ... Khi ta chơi cùng bạn trên đường, ngay đám bạn ta cũng dùng đồng ca chửi ngài. Ta theo ngài học được cái gì, học tiếng ác à?"
"Ngự sử đại phu vốn là vị trí đắc tội với người ta, có thể khiến nhiều người chửi ta như thế, đó là thành tựu của ta! Họ càng sợ ta, càng không dám phạm pháp."
Trương Thang không nói gì cả, nhưng Triều Thác đúng là có hứng thú với nó, ít nhất thằng nhãi này gan không nhỏ.
"Ta không có thời gian dạy ngươi, ngươi ở bên cạnh ta, nhìn ta làm việc nhưng không được quấy rầy ra ... Học được bao nhiêu phải xem thiên phú của ngươi!"
Trương Thang rất miễn cưỡng hành lễ với Triều Thác, coi như nhận lão sư này.
Đúng lúc ấy Triệu Vũ hớt hải chạy vào bái kiến Triều Thác.
"Triều công, xảy ra chuyện lớn rồi, Hoàng Lão sinh và Nho sinh đánh nhau ở thái học."
Đây chẳng phải lần đầu, văn nhân tranh đấu chẳng kém ác liệt, huống hồ còn là văn nhân đeo kiếm, Triều Thác chẳng kinh ngạc.
" Ta sớm nói với bệ hạ rồi, bệ hạ quá nuông chiều những kẻ này, khiến chúng làm xằng làm bậy ... Phải lập quy củ cho chúng, nếu không đừng nói tiến bộ, chỉ khiến càng cuồng tín vào học vấn của mình ... Ngươi phái người tới giám sát đình úy chấp pháp, xem đình úy có thiên vị không. Ta phải đi bái kiến bệ hạ ..."
"Vâng."
"Thằng nhãi, ngươi muốn làm cái gì?" Lưu An tức giận nhìn Lưu Tứ, tay cầm gậy gỗ không ngừng múa may:
Lưu Tứ mặt đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm vào cái gậy:" Đại ca, đệ chẳng làm gì cả ... Đệ chỉ muốn tới thái học xem xem có hiền tài chân chính có thể theo đệ tới nước Hạ ... Ai ngờ hỏi một hồi, bọn họ đánh nhau."
"Vớ vẩn, ngươi tóm lấy người ta chất vấn người ta có biết trị quốc không, người ta tất nhiên biện luận với ngươi."
"Đệ có nói lại đâu, không muốn tổn thương hòa khí nên bỏ đi ... Thế là họ cuống lên."
"Người ta nói đạo lý trị quốc với ngươi lâu như thế, ngươi nghe xong bỏ đi, người ta làm sao chẳng nóng." Lưu An trước kia rất quyền luyến đứa đệ đệ này, thấy nơi nó phải đi xa quá, nhưng giờ hắn chỉ muốn đá một phát cho nó bay tới nước Hạ luôn, đây là thứ tai họa:
Bằng sức một người khiến cho cả thái học chó gà không yên, công phu đắc tội này so với cái tên làm quan tới thiên hạ phẫn nộ còn lợi hại hơn.
Đổng Trọng Thư bất bình nói:" Không thể trách đại vương ... Do đám Hoàng Lão phê phán Nho học trước."
"Ngươi còn mặt mũi mà nói à?" Lưu An càng nói càng giận:" Hai đứa các ngươi nằm xuống cho ta."
Lưu Tứ rụt rè nói:" Đại ca có thể đánh mình đệ thôi được không? Đừng đánh Trọng Thư."
"Ồ, thằng nhãi ngươi trọng tình nghĩa thế từ bao giờ?"
"Vết thương của đệ cần người bôi thuốc, thủ pháp của Lương chẳng khác tra tấn."
"Nằm xuống cho ta."
Ngày hôm đó hai thằng nhãi bị đánh tới khóc than dậy đất, Đổng Trọng Thư lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ cấp hoàng tử, Nho gia tân thánh bị Hoàng Lão tân thánh đánh sưng mông được khiêng đi.
Lưu An còn chưa nguôi giận, mày nhíu chặt, cho dù không có hai thằng nhãi đó thì Nho gia và Hoàng Lão sớm muộn cũng đánh nhau, hắn thấy mình phải đi gặp a phụ một chuyến.
Khi Lưu An tới Hậu Đức Điện thì trước mặt Lưu Trường chất đầy giấy, Triều Thác tựa hồ đang giải thích gì đó, thấy Lưu An tới liền không nói nữa.
Lưu An bái kiến a phụ xong thì ngồi xuống, trông a phụ có vẻ không tức giận, thế thì tốt, hắn lo a phụ nổi trận lôi đình sai Triều Thác đi tới thái học thì gay go to.
Lưu Trường bình thản nói: "Trẫm vốn chẳng muốn can thiệp vào tranh đấu học phái, nhưng đám người này quá đáng lắm rồi, ra tay đánh nhau, đúng là coi thường luật pháp ... Vừa rồi Thác mang tới biện pháp quản lý, ngươi đừng sợ, không phải chém đầu đám người đó, ngươi xem đi."
Nói rồi đưa giấy cho Lưu An, lại bảo Triều Thác: "Chuyện này ngươi cùng thái tử thương thảo mà làm, trẫm còn chuyện quan trọng khác phải lo liệu."
Lưu An không ngờ a phụ lại trực tiếp ném việc cho mình, hắn chưa kịp hỏi gì thì a phụ đã đi mất.
Lữ Lộc đứng gác bên ngoài thấy bệ hạ đi ra, hỏi: "Thái tử vừa vào mà, sao bệ hạ đã ra rồi?"
"Trẫm thấy đây là cơ hội tốt để rèn luyện thái tử, nên giao cho nó làm, không thể chuyện gì trẫm cũng phải động tay vào." Lưu Trường nói rất đường hoàng:
Lữ Lộc vỡ lẽ, chắc là chuyện liên quan tới rất nhiều học vấn rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com