"Mỗi khi trong nước xảy ra chuyện lộn xộn, trẫm lại nhớ tới Khúc Nghịch hầu ... Khi ông ấy còn, trẫm thực sự chưa từng phải lo lắng chuyện gì, chỉ cần nghĩ tới mặt ông ấy là trẫm không sợ nữa, thấy ông ấy nhất định nghĩ ra cách tốt nhất. Dù không được thì cũng có thể ..."
Chắc là xuất phát từ sự kính trọng với người đã khuất, cho nên Lưu Trường không nói ra đoạn sau.
Lữ Lộc trầm mặc chốc lát cũng cảm khái:" Chúng ta đều đã lớn ... Thần thậm chí còn không nhớ ra hình dáng a phụ."
"Lộc, hay là đi tế bái Khúc Nghịch hầu đi." Lưu Trường chợt nói:
Lữ Lộc nhìn sắc trời:" Sắp tối rồi, không bằng mai hẵng đi, đường sá không tốt ...."
"Không sao, hai tên đó chẳng cãi nhau lâu lắm, đợi chúng ta về thì chúng đại khái cũng có cách giải quyết rồi! Chuẩn bị xe."
Rất nhanh, Lưu Trường lên xe rời cung.
Theo lý mà nói hầu gia khi qua đời sẽ an táng ở phong quốc của mình, Trần Bình trước khi nằm xuống đã dặn nhi tử, an táng mình ở Trường An là được, không cần tốn công.
Khi bọn họ tới nơi thì trời đã tối hẳn.
Lữ Lộc châm đuốc, mấy giáp sĩ phía sau theo sát xe ngựa, sợ lạc đường.
Trên đường đi, bọn họ bị ngăn lại nhiều lần, toàn là đình tốt đương địa, tuy không còn giới nghiêm nữa, nhưng đi đường đêm tối vẫn bị quan phủ cảnh giác.
May mà nhờ danh Kiến Thành hầu, những người kia nhanh chóng cho đi.
Tới gần lăng mộ, Lữ Lộc thấy hơi lạnh, nơi này khá hẻo lánh, không có người đi đường, gió lạnh thổi tới, Lữ Lộc bắt đầu run rẩy.
Ở đây có không ít mộ, nếu không phải sau lưng còn có bệ hạ và giáp sĩ, Lữ Lộc chẳng dám đi qua.
Vừa mới đi tới một khu có rất nhiều ngôi mộ, mấy ngọn lửa xanh từ từ nổi lên, Lữ Lộc run bần bật:" Bệ, bệ, bệ ... Hạ hạ."
"Thứ lửa lân tinh thôi, đừng sợ, đi tiếp."
Trong xe truyền ra giọng Lưu Trường, Lữ Lộc tức thì có thêm chút dũng khí, tuy hắn không hiểu bệ hạ nói thế là ý gì, nhưng có bệ hạ sau lưng, đúng là làm người ta vững lòng. Đám giáp sĩ đi theo chẳng sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng quan sát xung quanh.
Đúng lúc này đằng xa chợt truyền tới tiếng thét quỳ dị, tiếp đó là mấy cái bóng lập lòe.
Lần này Lữ Lộc thực sự chịu không nổi nữa, nhảy dựng lên:" Có ma! Có thứ bẩn thỉu, rút, rút mau."
"Ma à?" Lưu Trường kích động nhảy từ trên xe xuống, rút trường đao từ hông một giáp sĩ, mắt nóng rực:" Ma đâu, ma đâu?"
Lữ Lộc run run chỉ đằng xa, quả nhiên có bóng trắng lướt qua cùng tiếng kêu kỳ quái.
Lưu Trường chỉ đao về phía đó:" Chư vị, trẫm nghe nói thịt ma ngon lắm, cắt xuống ăn sống có thể kéo dài tuổi thọ!! Theo trẫm."
Nói rồi xông về phía bóng trắng.
Bóng trắng kia hiển nhiên sững người, tốc độ Lưu Trường cực nhanh, chút khoảng cách đó với y mà nói chỉ vài sải bước là tới. Thấy cái bóng cao lớn tới gần, bóng trắng ré lên bỏ chạy.
Tên trộm mộ lúc này chỉ hận cha mẹ sinh cho mình thiếu mấy cái chân, hôm nay ba người bọn chúng làm việc ở đây, không ngờ đêm hôm khuya khoắt còn có người tới ... Bọn chúng đành dùng trò cũ, đóng giả đuổi người ta đi.
Bằng vào chiêu này bọn chúng dọa chết khiếp không biết bao nhiêu người đi đường lẫn đồng nghiệp, tên này lại nói muốn ăn thịt ma?
Có còn là người không?
Đám trộm mộ vừa chạy thục mạng vừa quay đầu nhìn.
Dưới ánh trăng, một tráng hán vạm vỡ đuổi phía sau, gương mặt dữ tợn đang nhìn chằm chằm, thấy mình quay đầu lại, y còn liếm môi.
Tên trộm mộ sợ đái ra quần."
"Cứu với ... Quỷ ăn thịt người."
Mỗi người thấy vóc dáng Lưu Trường đều bất giác bỏ quên sự nhanh nhẹn của y.
Bởi vì y quá cao lớn, tự nhiên bị người ta cho là nặng nề, vụng về, chậm chạp ... Nhưng bất kể là sức chịu đựng, độ mẫn tiệp hoặc là phản ứng, cái nào Lưu Trường cũng không kém, nếu y có điểm yếu đã chẳng mở được con đường máu dưới sự truy sát của Hung Nô. Lưu Trường dễ dàng đuổi được con khỉ gầy trước mặt, y chạy như chiến xa của Hạ Hầu Anh, đám giáp sĩ dốc sức đuổi cũng không đuổi kịp bệ hạ nhà mình.
Lưu Trường chẳng chém hắn, chỉ đấm vào lưng hắn một phát.
Chỉ nghe hự, người đó bay đi, mồm không ngừng phun máu, nằm sấp trên mặt đất co giật, như gia súc bị cắt cổ họng.
Ba tên đồng bọn định tới chi viện nhìn thấy màn này sợ điếng người, đứng yên tại chỗ.
Lưu Trường không vì thế mà dừng bước, xông thẳng vào ba người.
Bọn họ không có cung nỏ, tên cầm đầu vung xẻng sắt đập xuống đầu Lưu Trường, Lưu Trường vươn tay bắt lấy, trường đao lóe lên, đầu hắn bay đi, máu tuôn như suối, thi thể không đầu loạng choạng đổ xuống. Hai tên kia sợ điên luôn, một tên xoay người chạy, Lưu Trường ném xẻng theo, trúng lưng hắn, xẻng gần như cắm vào lưng một rung bần bật.
Tên cuối cùng nhũn người ngã ra đất, kinh hoàng nhìn Lưu Trường, mở miệng cầu xin chỉ phát ra tiếng ú ớ ...
Đám giáp sĩ rốt cuộc cũng bao vây, bọn trộm mộ bị diệt đoàn, Lưu Trường vẫn tìm kiếm một phen.
Lữ Lộc cũng đi theo, dù có ma thật, ở bên bệ hạ là an toàn nhất.
"Thì ra là một bọn trộm! Nãi công sợ chết khiếp." Lữ Lộc đá tên còn lại một phát:
Lưu Trường không vì thế mà dừng bước, ngược lại dẫn người tới mộ Trần Bình, may đám này cũng không, không dám ra tay với người có danh vọng.
Nếu mục tiêu bọn chúng là Trần Bình, vậy thì tam tộc, thậm chí là ngũ tộc lên đường.
Bị chuyện này phá ngang làm Lưu Trường mất hứng kể phiền não với Trần Bình, cúng tế một phen rồi đi.
Trên đường về Lưu Trường nhíu chặt mày, trông rất phẫn nộ.
Đạo tặc bị trói lại kéo tới trước mặt.
"Bệ hạ đừng giận, dù thời quân vương hiền mình cổ đại, đạo tặc cũng không biến mất ... Luôn có kẻ thế này ..." Lữ Lộc an ủi:
"Khi cữu phụ qua đời, trẫm hạ lệnh, muốn thiên hạ tiết táng, bọn chúng ngoài thì vâng lời, bên trong không kẻ nào tuân thủ. Có kẻ hận không thể rỡ cả phủ đem xuống đất ... Nói ra trẫm phải cảm tạ a phụ, khi ông ấy mất đã không mang cả Đại Hán theo." Mắt Lưu Trường lóe hung quang:
"Chuyện này không tiết chế không được, trộm mộ nổi lên khắp thiên hạ, bao nhiêu vật tư quý giá bị chôn xuống. Tiếp tục thế này, Đại Hán e là ngay cả vàng cũng không còn, đều bị chôn xuống đất cả rồi ... Phải mượn chuyện này chỉnh đốn."
Lữ Lộc lắc đầu: "Bệ hạ, đây là tập tục dân gian, khó thay đổi được, nếu cưỡng chế ra lệnh, sẽ bị thiên hạ trách tội."
Lưu Trường chẳng coi ra gì: "Năm xưa Chu Lệ vương có thể khiến bách tính không dám nói chuyện, trẫm chỉ muốn họ không hậu táng thôi, chẳng lẽ còn không bằng Chu Lệ vương?"
"Nhưng cuối cùng Chu Lệ vương bị ..."
"Ý trẫm đã quyết, chớ nhiều lời."
- Giải thích, Chu Lệ vương là bạo chúa nhà Chu, từng hạ lệnh ai bàn tán việc triều đình sẽ giết chết, do cai trị hà khắc nên người dân bạo động lật đổ. Thú vị là, trên lịch sử Lưu Trường là Hán Lệ vương. Hết giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com