Khi Lưu Trường quay về thành Trường An, việc đầu tiên là giao tên đạo tặc cho đình úy thẩm vấn.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu An và Triều Thác vẫn còn tranh luận không ai chịu ai thì Lưu Trường về, nhìn trên người a phụ có máu, Lưu An nhảy dựng lên:" A phụ, xảy ra chuyện gì rồi?"
Lưu Trường phất tay, ngồi xuống chỗ của mình, hùng hổ nói:" Xúi quẩy, dọc đường gặp phải mấy tên trộm mộ ..."
Khứu giác nhạy bén của Triều Thác lần nữa phát huy tác dụng, lập tức bước lên nói:" Bệ hạ, nay trộm mộ thiên hạ rất nhiều, nhưng đây là chuyện có thể dự liệu được, bệ hạ từng hạ lệnh tiết táng. Chuyện tang lễ có ba cái hại, trước tiên là tục trông linh cữu, thiên hạ trông linh cữu cho phụ mẫu không xuất phát từ lòng hiếu thảo, mà là khoe lòng hiếu thảo, bọn họ vì ganh đua nhau, nhiều đại thần bỏ quốc gia đại sự không làm, đi thể hiện danh dự của mình ... Không có lợi ích thực tế nào mà còn nguy hại tới quốc gia."
"Hai là hậu táng, không tổ chức tang lễ long trọng, liền bị tiểu nhân mắng là bất hiếu, không cho họ làm quan, phải trừng phạt loại người này ... Nhiều bách tính vì tang lễ mà trở nên cùng khổ, lãng phí vô ích."
"Vô số tiền tài vật quý giá bị đem chôn, làm quốc lực suy yếu, đám người Nho gia thích nói chữ hiếu, nhưng hiếu của bọn chúng chỉ ở bề ngoài. Cha mẹ còn sống chẳng yêu thương, khi chết mới đua nhau hậu táng, bày ra đủ loại lễ pháp so bi ... Đây chính là bộ mặt thật của đám tiểu nhân Nho gia."
"Xin bệ hạ lần nữa hạ lệnh thiên hạ tiết táng, trừng trị những kẻ chỉ để ý tới danh dự mà không có lòng hiếu thảo thực sự. Hạ lệnh bách tính dựa theo tước vị mà an táng, vượt quá thân phận là xử tử. Triệt hầu mà mộ vượt quá quân vương thì lấy tội mưu phản xử tử. Mộ quân vương không hợp lễ pháp thì xử tử đại thần tổ chức."
Lưu An há hốc mồm, a phụ ta chỉ nói một câu thôi, làm sao ngươi nói nhiều thế, chưa gì đã thấy cả đống người chết, hắn vội lên tiếng:" A phụ nếu hạ lệnh như thế, e khiến thiên hạ phản đối, mang tiếng bất hiếu. Chuyện này phải từng bước thi hành không được cấp thiết ... Nếu có người vì hiếu thảo với cha mẹ mà bị xử tử, người ta đánh giá a phụ ra sao?"
Lưu Trường liếc hắn:" Họ sẽ cảm tạ trẫm giữ cho họ không ít đồ tốt."
Triều Thác tiếp tục nói:" Điện hạ, vừa rồi nói vì hiếu thảo mà bị tội, nhưng thần thấy những kẻ đó bất hiếu, hôm nay bệ hạ gặp mấy tên trộm mộ, con cái của mộ bị trộm phải bị bắt với tội bất hiếu."
Lưu An kinh hãi:" Ngài có ý gì, cha mẹ bị trộm mộ lại đi hỏi tội họ à?"
Triều Thác kích động nói:" Những kẻ đó sợ người ta không biết mình hiếu thảo, tổ chức tang lễ long trọng, khiến đám trộm mộ biết được. Bọn chúng vì danh dự giả dối, khiến trộm mộ hoành hành, vì danh dự mà khiến hồn linh cha mẹ không được yên nghỉ, thiên hạ có hành vi nào bất hiếu hơn không?"
"Đám tử tôn bất hiếu đó thật đáng hận, nên lấy tội ngỗ nghịch mà xử tử."
Lưu An choáng váng, đây là luận điệu đổ tội cho người bị hại điển hình, ngươi chỉ muốn kiếm cớ giết người thôi phải không?
Lưu Trường thì lại vỗ mạnh đùi:" Nói hay lắm, Thác, ngươi nói rất có lý. Trẫm tuyệt đối không thể ngó lơ chuyện này. Nếu có kẻ dám nói mình vì hiếu thuận mà bị tội thì xử tử với tội ngỗ nghịch."
"Thác, chuyện này giao cho ngươi, mau mau thi hành, trẫm muốn xem phong tục hậu táng có bị trẫm cắt đứt trong tay không?"
Bạo quân nghịch thần ăn ý, chuẩn bị hạ lệnh.
Lưu An mím môi không nói gì cả, tiết táng là đúng, nhưng nếu xử tử hậu táng liệu có không ổn.
Lưu Trường tâm tình tốt lắm, hỏi:" Phải rồi, chuyện thái học sinh đã thương lượng xong chưa?"
Triều Thác vội đáp:" Thái tử còn vài chỗ chưa hài lòng, thần sẽ toàn lực cải biến, cho thái tử hài lòng."
Lưu Trường vung tay lên:" Ngươi làm việc, trẫm rất tin, không phải cải biến gì hết, ngươi cứ làm luôn là được."
Lưu An nhìn thẳng vào Triều Thác, tên này đúng là giỏi chớp thời cơ.
Lưu Trường kiên quyết nói:" Tập tục tiết táng bắt đầu từ An đi."
"Hả?"
Triều Thác dương dương đắc ý rời Hậu Đức Điện.
Lưu An uyển chuyển hỏi:" A phụ, bắt đầu từ con là ... Tiết táng từ con chôn hay chôn con ..."
Lưu Trường ra hiệu cho hắn lại gần, nắm vai hắn, nói không kiêng dè:" Đương nhiên là bắt đầu từ ngươi chôn trẫm rồi ... Những kẻ nghĩ tới sau khi chết thế này thế kia đều là cứt chó, sống không sống cho tốt, chết còn làm được gì? Ngươi xem đại phụ ngươi, không để ý tới cái này. Khi đại phụ ngươi bệnh nặng, có đại thần hỏi chuyện bồi táng, ông ấy tát cho một phát, bảo đại thần đó đừng chắn mình xem Thạch phu nhân khiêu vũ ... Đại phụ ngươi giống trẫm, rất thoáng đạt."
"A phụ, đạo lý thì con hiểu, nhưng con thấy chuyện lớn nhỏ trong nước, nếu đều thông qua phương thức cứng rắn để thực thi, con lo sẽ gây dân oán. Một khi có dân oán, muốn họ thực sự tiếp nhận sẽ khó khăn, sau này khó tránh khỏi có con cháu bất hiếu vì lấy tiếng mà phế bỏ luật pháp của a phụ."
"Muốn thi hành chính sách thì phải để bách tính biết chính sách là tốt hay xấu, dạy họ biết phân biệt thị phi, có thế chính sách mới lâu dài." Lưu An hết lòng nói:
Lưu Trường mỉm cười:" Trẫm biết suy nghĩ của ngươi, thực ra ngươi không sai, nhưng trẫm vẫn làm thế."
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng học theo cách làm của trẫm."
Lưu An cười gượng:" Con muốn làm cũng không có năng lực. A phụ, con không hiểu, người biết đạo lý đó, sao vẫn dùng Triều Thác?"
Lưu Trường vuốt râu, bình tĩnh nói:" Vì chuyện trẫm muốn làm quá nhiều, thời gian không đợi chờ. Trẫm rất lo ngươi học theo trẫm, sẽ thành vấn đề lớn, có điều ngươi biết cẩn thận đối đãi với quốc sự, không nóng vội, rất đáng mừng."
"A phụ quá khen."
"Trong nhà thế nào, so với trước thì sao?"
Lưu An xấu hổ nói:" Tốt lắm ạ ... Chỉ là buổi tối không thể ra ngoài tụ họp với bằng hữu nữa ... Hôm nay về muộn như thế, lại phải nghe nàng cằn nhằn rồi."
"Ha ha ha, đã than vãn sớm thế à?"
Hai cha con không bàn luận quốc sự nữa, cận thị mang ít cơm nước tới, Lưu Trường giống người cha bình thường, uống rượu, bốc phét với đứa con không nên thân của mình:" Trẫm thì khác, dù mỗi tối không về, a mẫu ngươi cũng không quản được. Trẫm ở nhà, từ nhỏ tới lớn đều nhất ngôn cửu đỉnh, không bị ai kiềm chế, đại trượng phu mà ... Chuyện trong nhà, ngươi phải để ý nhiều hơn, nếu một cái nhà cũng không quản nổi, vậy làm sao quản lý mấy trăm vạn gia đình ..."
" A phụ... hay là người đi nghỉ đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp."
"Cái gì, chưa gì đã sợ vợ rồi à, xem ngươi kém cỏi chưa kìa, học trẫm ấy, trẫm chưa bao giờ sợ a mẫu ngươi."
Lưu An len lén đẩy a phụ một cái:" Không phải, a mẫu tới rồi."
Lưu Trường ngẩng đầu lên, thấy Tào Xu đứng ở cửa, tức thì cười ngốc nghếch chất phác với nàng.
Lưu An biết khôn cáo từ rời đi, Tào Xu giúp Lưu Trường thay y phục, oán trách:" An mới thành gia, chàng giữ nó lại làm gì ... Chàng đó, có giống người sắp làm đại phụ không?"
"Trẫm không giống, nàng giống là được."
"Chỗ Nga thiếp đã vỗ về rất lâu, chàng phải tới chỗ muội ấy, mấy ngày qua muội ấy không vui ... Còn cả Khanh, gần đây có không ít tin đồn, nói Bột sắp về phong quốc, muội ấy cũng lo lắm ..."
Nghe tiếng lải nhải quen thuộc, Lưu Trường khoan khoái nằm xuống giường.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com