Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 916 - Chương 917: Lễ Pháp Ăn Thịt Người.

Chương 917: Lễ pháp ăn thịt người.

Hôm sau khi Triều Thác đọc pháp lệnh mới, quần thần xôn xao.

Trộm mộ đi đào mộ, hắn lại nói người bị đào mộ cũng sai.

Thế là ý gì?

Đề xướng tiết táng thì mọi người hiểu, nhưng không tiết táng thì chặt đầu.

Ngươi còn là người không?

Quần thần nổ tung rồi, nếu không phải Lưu Trường ngồi ở thượng vị ngủ gật thì bọn họ sớm chửi om lên rồi. Nhất là người Nho gia, với họ mà nói, hiếu là quan trọng nhất, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, đó là ưu thế chính trị duy nhất mà Nho gia có thể lấy ra đấu với Hoàng Lão. Nho gia coi trọng lễ nghi, nhất là tang lễ, nhiều người vì xây nhà tranh canh bên mộ mà được tiếng.

Triều Thác lại phê phán hành vi này là bất hiếu, mua danh kiếm tiếng, không thưởng lại phạt, làm sao chấp nhận được.

Có đại thần phẫn nộ, cũng có đại thần cười nhạo.

Không chỉ quý tộc coi trọng cái này, dân gian cũng thế, ngươi mà hạ lệnh thì đợi tất cả người thiên hạ chửi rủa đi.

Lưu Trường trực tiếp thông qua tấu thư của Triều Thác, chính thức thực thi.

Quả nhiên pháp lệnh này khơi lên sóng cả ở các nơi, khiến vô số người bất mãn. Triều Thác sớm dự liệu được rồi, hắn sai người đi giám sát nghiêm ngặt, dặn phàm có kẻ bất mãn với chính sách thì bắt lấy hỏi tội.

Biểu hiện rõ ràng nhất là ở thái học, đám Nho sinh trong thái học không sợ Triều Thác, có người đi chặn phủ hắn, có người tới hoàng cung .... Phù Khâu Bá rất lo, nhiều lần ra mặt can thiệp, nhưng không trấn áp được lửa giận của Nho sinh. Phủ của Triều Thác bị vây công, sau đó Nho sinh bị đình úy bắt đi.

Triều Thác nhân cớ thái học gây sự mà trực tiếp dâng lên Chính ngôn luận, danh chính ngôn thuận thiết lập biện pháp quản lý với thái học.

Thời khắc đó ác danh Triều Thác đạt tới đỉnh điểm, trong ngoài triều không ai không ghét hắn, dân gian đồng ca liên tiếp xuất hiện, du hiệp lấy hắn làm mục tiêu.

Pháp lệnh ban ra, các nơi không ít bách tính xung đột với quan lại mà bị bắt, Nho sinh ra sức tuyên truyền cho những người họ cho là vì hiếu thuận. Chuyện này cả Hoàng Lão đối lập với Nho gia cũng không dám đứng về phía Triều Thác.

Các nơi liên tục chấn động, người bị bắt vô số, quan viên dâng thư xin phế trừ luật này.

Lưu Trường chẳng thèm xem, lúc này y ở phủ Hàn Tín.

Hàn Tín đang viết gì đó, Lưu Trường ngồi bên cạnh ăn hoa quả, nghiêng đầu quan sát, y chỉ ăn đã đành, còn phát ra tiếng động rất lớn.

Hàn Tín cũng không hiểu, vì sao thằng nhãi này ăn thôi cũng làm người ta bực mình như vậy.

"Sư phụ, viết xong chưa?"

"Chưa ... Ngươi tới chỗ ta lánh nạn à?"

"Lánh nạn gì?"

"Quần thần đã dâng thư lên ta rồi, đây là lần đầu, đủ thấy ngươi ép họ tới mức nào."

"Hả, chúng dám dâng thư cho sư phụ à, chúng nói gì?"

"Nói có tiểu nhân xúi giục thánh quân, bảo ta giết tiểu nhân, lấy lại thanh danh cho thiên tử."

Lưu Trường cười nhạo:" Một đám mua danh kiếm tiếng mà xứng để trẫm đi lánh nạn à? Kẻ nào kẻ nấy nói rất đường hoàng, thực tế chỉ sợ hỏng lợi ích của mình, đó toàn là kẻ trước kia thông qua cách hiếu thuận mà có được danh vọng, nếu trẫm không thừa nhận sự hiếu thuận đó, danh vọng sẽ bị tổn hại ... Một số thứ chó chết không dám đứng ra, xúi bẩy thái học sinh, còn tạo thế ở địa phương, muốn trẫm thỏa hiệp."

"Đám người Nho gia thì muốn cả thiên hạ phải tuân thủ lễ pháp của chúng, năm xưa a phụ trẫm qua đời, chúng muốn huynh trưởng để tang năm năm, trẫm để tang ba năm ... Làm thế mất cả thiên hạ rồi."

"Bách tính dân gian dù không có cái ăn cũng phải tổ chức tang lễ long trọng, vì sợ mang tiếng bất hiếu ... Lễ pháp của những kẻ này là thứ ăn thịt người."

"Giờ trẫm đã hiểu vì sao năm xưa a phụ đái lên mũ đám Nho sinh này rồi, nếu là trẫm, trẫm ỉa lên đầu bọn chúng."

Hàn Tín trầm mặc rất lâu, xem ra thằng nhãi lần này nổi giận thật rồi.

Lưu Trường cười lạnh:" Đám người đó nói bách tính phản đối thế này, phản đối thế kia, nhưng trẫm đích thân ra ngoài Trường An đi một vòng, bách tính chẳng coi trọng hư danh như chúng, không ít bách tính thở phào, rốt cuộc không phải đi vay mượn để thể hiện hiếu thuận rồi."

Hàn Tín nheo mắt:" Ngươi muốn ra tay với Nho gia à?"

"Năm xưa trẫm nâng đỡ Nho gia, không phải để chúng hưng thịnh rồi phản đối trẫm. Nghe lời thì chúng có thể tranh với Hoàng Lão, nếu không ... Ha ha ha, trẫm cho chúng biết, Thủy hoàng đế làm được, Đại Hán hoàng đế cũng làm được."

Hàn Tín cười:" Thực ra khi đó Thủy hoàng đế bắt, đa phần là phương sĩ không phải Nho.”

"Trẫm kệ."

Hàn Tín cũng chẳng bận tâm tới đám người đó, nói chuyện khác:" Khổng Tước và Bách Thừa khai chiến rồi, ta đã hạ lệnh đưa lượng lớn quân giới đào thải tới Tây Đình ... Ta còn chuẩn bị một đội kỵ sĩ, lấy Sài Vũ làm tướng, để họ chuẩn bị, xuất phát tới Thân Độc, lúc cần sẽ can thiệp. Đây là thời cơ tốt, lần này ta sẽ khiến toàn bộ Thân Động phải triều cống, tương lai quân đội Đại Hán đóng ở Thân Độc."

"Lão sư ... Trẫm chỉ thấy Sài Vũ lớn tuổi rồi, đi xa như thế khổ cực quá, hay là đổi viên tướng đắc lực khác?"

"Ngươi nói Á Phu à?"

"Không, trẫm nói mình, trẫm dẫn 2000 người đi, đảm bảo bắt Khổng Tước vương về."

"Ta cần Khổng Tước vương làm cái gì? Ngươi là quân vương sao có thể tự xuất chinh."

Trong thái học, Phù Khâu Bá tuổi đã rất cao rồi, không chống quải trượng cơ bản không đi được, ông nhìn đám đại nho tới thỉnh nguyện, lo lắng trùng trùng, trong đó có cả đệ tử của ông.

"Chư vị, thái học là nơi nghiên cứu học vấn, không thích hợp tham dự những chuyện này. Ta chẳng những không dẫn các ngươi đi dâng thư mà còn muốn ngăn cản các ngươi."

Mọi người nghe vậy thì cuống lên.

"Ngài giờ là lãnh tụ Nho gia, thiên tử tin gian thần, muốn trị tội người hiếu thuận, cổ vũ hành vi bất hiếu, đây đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ. Nếu ngài không ngăn cản thì còn ai làm được?"

Phù Khâu Bá lắc đầu:" Nho gia ta trọng hiếu, là thật lòng hiếu kính cha mẹ, để cha mẹ được ăn món ngon, mặc y phục ấm áp, khi bị bệnh bê thuốc hầu hạ, vậy là có hiếu rồi. Sao phải dùng thứ không thiết thực để chứng minh."

Lời vừa nói ra, tức thì có tiếng chửi:" Ngươi không phải Nho tông, là thứ tiểu nhân."

"Ngươi đang nói gì?"

Lập tức có người quát!

Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy một ông già đang run run chạy về phía họ, đúng là chạy, ông già này tuổi cũng không ít, nhưng không chống gậy, khó tưởng tượng ở tuổi ông ta mà lại có thể chạy với tốc độ đó.

Ông ta chính là môn sinh đắc ý của Phù Khâu Bá.

Thân Bồi công là người nổi tiếng nhất trong số đệ tử của Phù Khâu Bá, vị này cũng có học vấn cao nhất, đồng thời một mình khai sáng Lỗ Thi phái, đệ tử hơn nghìn.

Địa vị của ông ta trong thái học cũng rất cao, tuy ở trước mặt Phù Khâu Bá luôn vâng dạ, nhưng ở trước mặt người khác là một đại lão Nho gia không cho xâm phạm.

Nhưng vị mắng Phù Khâu Bá cũng không sợ, ông ta chẳng phái hạng vô danh tiểu tốt, ông ta tên Tiêu Phấn, lãnh tụ đời này của Lễ phái.

Phù Khâu Bá là người thuộc Thi phái, hai hệ phái hoàn toàn khác biệt.

Thân Bồi trông có vẻ cực kỳ phẫn nộ, vô thức rút kiếm: "Nếu ông muốn chết, cần gì phải kéo theo nhiều người như thế?"

"Lão sư ta muốn cứu ngươi, ngươi lại dám sỉ nhục ông ấy. Ngay lão sư ngươi cũng không dám vô lễ như thế, ngươi còn nghiên cứu Lễ gì nữa?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment