Phù Khâu Bá thấy đệ tử rút kiếm thì lên tiếng ngăn cản: "Thân Bồi sinh ... Đừng động thủ."
Ông ta không vì bị người khác mắng mà phẫn nộ, chỉ nhìn mọi người, nói:" Lễ tất nhiên là quan trọng, thánh nhân thông qua Lễ pháp để dạy thiên hạ biết cái gì có thể làm, cái gì không, ước thúc bản thân ... Đó là bản chất của Lễ. Lễ không phải dùng cầu danh, muốn người khác tuân thủ lễ pháp, bản thân có phải cũng cần tuân thủ trước, đồng thời đạt tới một lợi cảnh giới không? Thánh nhân nói, phải ăn no mới biết lễ, nay triều đường đề xuất tiết táng, chẳng lẽ là vô lý sao?"
"Từ các nước chiến loạn tới nay, người nghèo khổ không ít, phải dẫn dắt bách tính giữ lễ, để họ làm người hiếu thuận, chuyện đó không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng phải để họ ăn no đã mới biết lễ ... Ép họ nhà tan cửa nát mới là lễ à? Lễ có nhiều loại, trung quân là lễ, an dân là lễ, nhân ái là lễ, cần dù phải dùng nghi thức phức tạp vô nghĩa thể hiện lễ chứ? ... Lão sư ta khi còn từng kể với ta, trước kia ở nhiều nơi, trong nhà bách tính không có cái ăn, người già rồi liền bị đưa ra ngoài nơi hoang vu chờ chết ... Thực sự là đại bất hiếu. Nay thiên hạ giàu có, bách tính có thể để song thân có thịt ăn, chẳng phải là lễ lớn nhất à?"
"Các ngươi chưa từng trải qua giai đoạn đó ..."
Xung quanh không ít người dao động, Tiêu Phấn thấy thế thì lớn tiếng nói:" Phù Khâu Bá thật giỏi biện bác."
Nói xong xoay người đi ngay, chừng hơn ba mươi người đi theo, Phù Khâu Bá kích động run run chỉ gậy về phía cửa:" Ta chưa nói hết ... Chớ kích động, nguy hiểm tới tính mạng ... Vạn vạn lần ...."
Thân Bồi công ngăn lão sư lại, ôm lấy hai tay ông, mặt lãnh khốc:" Lão sư, bỏ đi, người muốn chết, sao cản được?"
"Không, ta phải khuyên họ, họ còn trẻ."
"Lão sư không biết, mấy kẻ đó đều dựa vào để tang lấy được tiếng mới vào thái học ... Bọn họ đi khắp nơi truyền bá tư tưởng của mình, pháp lệnh của Triều Thác đập vỡ bát cơm của họ, họ tất nhiên không chịu ... Loại người này, chết không đáng tiếc."
Nghe vậy trong mắt Phù Khâu Bá đầy bi thương:" Ta không biết quản giáo, ta không biết quản giáo."
Ngôn luận của Phù Khâu Bá nhanh chóng truyền bá khắp thái học, đương nhiên bị ai đó sửa lại.
"Trước kia khi đói kém, chúng ta đều đưa song thân ra nơi hoang dã chờ chết, nay có thể cho họ ăn cơm là hiếu thuận lắm rồi, đó là lễ lớn nhất."
"Hả? Phù Khâu Bá thực sự nói thế à?"
"Sao sai được, chính tai ta nghe thấy, ông ta nói bản thân thánh nhân chưa đạt tới trình độ thủ lễ, nói thành nhân chưa có tư cách giảng lễ với người khác."
"Sao ông ta dám cuồng vọng như thế?"
"Ông ta còn nói chúng ta muốn tìm cái chết, đừng kéo ông ta theo."
"Loại vô sỉ, từ nay ta không bái ông ta nữa."
Chỉ hai ngày thôi, phong khí nội bộ Nho gia có thay đổi cực lớn, tin đồn liên quan tới Phù Khâu Bá ngày một nhiều, những hành vi trước kia của ông bị lôi ra. Năm xưa thiên tử uống rượu đi tế tự Cao hoàng đế, Tiêu Phấn cho rằng là vô lễ, Phù Khâu Bá nói: Mọi người đi tế Cao hoàng đế, chỉ Đường vương nhớ cha.
Nói ông ta thông qua nịnh bợ mà được làm lãnh tụ thái học, có thể thấy từ khi đó đã bất chấp lễ pháp, chỉ biết lấy lòng hoàng đế.
Vì lấy lòng hoàng đế vứt bỏ luôn đạo đức.
Nội bộ Nho gia xôn xao, Hoàng Lão cũng phải giật mình.
Vui mừng nhất là Vương Cao mà Tư Mã Quý Chủ, bao năm qua bọn họ không thắng nổi ông già đó, ông già đó như ngọn núi lớn của Nho gia, có ông ta Hoàng Lão phải e sợ, đang hùng hổ xông lên thì phải rẽ vòng, thế còn đánh thế nào?
Bọn họ không ngờ, ngọn núi lớn đó bị chính Nho gia lật rồi, tốt quá! Trời giúp ta rồi.
"Thi có thể hứng, có thể quan, có thể quần, có thể oán ..."
Phù Khâu Bá vẫn ở trong phòng học giảng giải Thi.
Thế nhưng ở cửa đã không còn náo nhiệt như trước nữa, không còn cảnh chen chúc tới không có chỗ nghe giảng, chỉ có ba người ngồi dưới thôi. Phù Khâu Bá không vì ít người mà thay đổi phương thức giáo dục của mình, ông vẫn nghiêm túc giảng giải đạo lý.
Đúng lúc này ở ngoài đột nhiên có tiếng hô.
"Ngươi không phải Nho tông, là thứ tiểu nhân."
Phù Khâu Bá sững người, lần nữa nhìn vào sách.
Lưu Bột đứng bật dậy, hắn đã dần trưởng thành, luận thể hình mà nói cực kỳ giống cha, cao hơn Lưu An một cái đầu, hắn định ra ngoài. Phù Khâu Bá khẽ cười giữ lại.
"Không sao đâu, Bột, ngồi xuống."
Lưu Bột mặt đỏ bừng bừng, hắn muốn nói gì đó, nhưng ăn nói vụng về, nói không ra, vì thế lòng càng kích động, chỉ ra ngoài cửa, vành mắt đỏ hoe.
Phù Khâu Bá nhìn ra ngoài cửa, chỉ khẽ nói "Người ta nói gì, chớ có vội tin, người ta nói gì, người ta nói gì, để ý làm gì.”
"Chư công, bao năm qua ác tặc khinh nhục chúng ta, giờ đã bị vạch mặt, ông ta không dám ra ngoài, không dám biện giải cho bản thân! Ông ta nhận tội rồi, đây là may mắn của Nho gia."
Tiêu Phấn đứng ở giữa, lớn tiếng nói.
Xung quanh tụ tập không ít người, trong đó có đại gia râu trắng bạc phơ, cũng có nhiều hậu sinh trẻ, số lượng đông đảo. Bọn họ chiếm cứ vị trí chính giữa thái học, trước kia đây là nơi khi triều đình phái người tới thì tụ tập, giờ toàn bộ là người Nho gia, các học phái khác đều né tránh. Phía Hoàng Lão, nghe nói Vương Cao đã hạ lệnh, gặp phải Nho gia chớ biện luận, tránh được càng xa càng tốt, đại khái sợ họ chết thì máu bắn lên người.
Nhưng trong mắt đám người trẻ tuổi Nho gia thì hoàn toàn khác.
Bọn họ thấy, đây là dấu hiệu Nho gia quật khởi, tới Hoàng Lão cũng không dám trêu chọc vào chúng ta nữa rồi.
Mà những công lao này đều tính cho Tiêu Phấn, bọn họ tin, Tiêu công sẽ dẫn dắt Nho gia đi tới vị trí đệ nhất học phái.
Còn các đại gia thì khác.
Bọn họ thường đứng sau một chút, họ càng quan tâm tới pháp lệnh kia, nay Tiêu Phấn gây chuyện rất ấm ĩ, nhưng vẫn chẳng có chút ảnh hưởng nào tới pháp lệnh, đó mới là điều bọn họ coi trọng. Nếu không thay đổi được pháp lệnh, họ cũng chẳng ra sức cho Tiêu Phấn.
Tiêu Phấn đứng ở chính giữa, lòng không giấu được kích động, đây là vị trí ông ta mơ ước bao lâu, tốt quá, nhìn thật xa.
Trong mắt Tiêu Phấn ánh lên khao khát, rất nhiều ý nghĩ trước kia không dám tồn tại trong đầu, giờ lởn vởn bên tai, thúc giục ông ta tiến lên.
"Các vị, gian tặc đã không dám lên tiếng nữa, vậy chúng ta nên làm việc chính rồi ... Nay có gian thần Triều Thác, xúi bẩy hoàng đế, đưa ra pháp lệnh bất hiếu, bức hại người có đức trong thiên hạ. Hiện là lúc nguy nan của Đại Hán, chúng ta nên xả thân vì nghĩa! Chúng ta phải làm ba việc, trước tiên phải giải cứu hiếu tử vì hiếu mà bị tội. Thứ hai chúng ta phải thảo phạt Triều Thác, không cho hắn tiếp tục xúi giục quân vương! Cuối cùng, chúng ta phải giáo hóa thiên hạ!"
Đám Nho sinh bị ông ta nói càng thêm kích động, nối nhau hưởng ứng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com