Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 918 - Chương 919: Chưa Tới Lúc.

Chương 919: Chưa tới lúc.

Phù Khâu Bá trốn trong thư phòng không ra ngoài, đồng thời chủ động từ bỏ vì trí đại tế tửu thái học, chuyên tâm dạy mấy đệ tử của mìn, chuyện thái học hoàn toàn giao cho triều đình. Đám Nho sinh cho rằng đã trừ được đại địch, bắt đầu bước thứ nhất của kế hoạch, giải cứu những hiếu tử bị bắt.

Bọn họ bắt đầu phát biểu ngôn luận quy mô lớn trên báo chí, tạo thành thế công dư luận, tuyên truyền hành vi hiếu thảo của người bị bắt, chỉ trích quan viên bạo ngược. Bọn họ còn tới các nơi diễn giảng, ra đường với quy mô lớn, toàn bộ Nho sinh Trường An trở nên náo nhiệt, những người bị bắt thành danh nhân, Tiêu Phấn nhắc tới họ liền rơi nước mắt.

Mấy ngày qua Triều Thác cười không khép miệng được.

Hắn ta không vội ra tay, rút quan lại giám sát đi một cách khác thường, cũng dặn đình ý đừng vội hành động, dù sao cũng là đấu tranh nội bộ Nho gia, chúng ta không tiện xen vào.

Sau đó đủ các loại tin đồn lan truyền trong thái học.

Đầu tiên là tin đồn nhắm vào Phù Khâu Bá, bóp méo hành động lời nói của ông, sau đó là thảo phạt toàn diện, họ hận không thể lột sạch Phù Khâu Bá, đem hết những lời ông nói bao năm qua làm chứng cứ, tuyên truyền khắp nơi.

Triều Thác ngồi ở thượng vị, nghe Triệu Vũ báo cáo mà không nhịn được cười.

"Không ngờ thiên hạ lại có kẻ ngu xuẩn như thế, ta vốn muốn chỉnh đốn thái học, nhưng vì Phù Khâu Bá mà không dám ra tay ... Ha ha ha, giờ tốt rồi, ông ấy bị chúng chửi sắp phải rời thái học rồi."

"Kẻ đó tên là gì nhỉ? Tiêu Phấn à? ... Người này không tệ, là công thần ... Tới khi đó ta để ông ta chết nhanh chút, coi như phần thưởng ... "

Triều Thác rất ít khi nói đùa, một người thường ngày nghiêm túc như vậy mà cười thành tiếng.

Những quan lại khác cũng cười ha hả.

Triệu Vũ nắm chuôi kiếm bên hông:" Triều công, nên hành động rồi chứ?"

Triều Thác lắc đầu khinh bỉ:" Vội cái gì, nóng vội không làm được gì hết, ông ta muốn làm ba việc mà, chúng ta đợi ông ta làm xong đã."

Triệu Vũ vội nói:" Triều công, ông ta đã bị rất nhiều người nhắm vào, thái tử, phụng thường phủ, hai phủ tướng quốc, thậm chí thái úy phủ, trung úy phủ ... Chúng ta trì hoãn quá lâu, con mồi sẽ thuộc về người khác."

Triều Thác kinh ngạc:" Chuyện thái úy phủ là sao?"

"Tiêu Phấn nói với các quan viên, thái úy còn nhỏ mất a mẫu, vì trong nhà nghèo khổ mà không thể hậu táng, chỉ chôn ở một mảnh đất bằng, đồng thời thề với mọi người, sau này phải lập thành trì, an bài một vạn người gác mộ ... Sau làm chư hầu vương cũng phái người sửa sang mộ a mẫu, sai người trông coi .. Tiêu Phẫn cho rằng thái úy là hiếu tử, ủng hộ hành vi của ông."

Tên ngu ngốc đó khả năng không ý thức được, hành vi của mình là chọc vào vết thương của Hàn Tín, chọc xong còn nhổ nước bọt vào mặt.

Hàn Tín lúc còn chưa hiểu chuyện đã mất cha, được a mẫu gian nan nuôi lớn, chưa có thành tựu đã tiễn a mẫu đi rồi, ông luôn thấy mắc nợ a mẫu, đó là chuyện không muốn nhắc tới nhất ... Giờ hay rồi, có kẻ dùng chuyện đó nói, Hàn Tín phái người trông coi lăng mộ, là vì áy náy, muốn làm gì đó, ngươi lại bảo đó là hậu táng, chẳng phái cũng chế giễu thái úy làm việc này vì cầu danh?

Triều Thác đứng bật dậy, sắc mặt nôn nóng:" Không đợi được nữa, ra tay mau ... Còn đợi thái úy triệu tập Bắc quân đồ sát hết Nho gia mất .."

"Sư phụ! Sư phụ! Đừng nội, đừng vội!"

Lưu Trường ôm chặt lấy Hàn Tín, Hàn Tín vung kiếm, nổi trận lôi đình, giãy khâu ra.

Lữ Lộc khiếp vía lau mồ hôi trán.

Hàn Tín sau khi đọc thư Tiêu Phấn dâng lên, người muốn nổ tung, ngươi là thứ chó gì? Ta muốn diệt năm tộc của ngươi.

May mà Lưu Trường kịp thời ngăn ông lại:" Lão sư giết vài kẻ thì dễ lắm, nhưng trẫm không phải muốn giết người, trẫm muốn giết cả tư tưởng ... Lão sư yên tâm, trẫm nhất định chặt đầu hắn, nhưng chưa tới lúc."

Lưu Trường khuyên mãi Hàn tín mới thu lại lửa giận.

"Lão sư, không chỉ người, trẫm cũng nhận được thư của ông ta, chưa ra tay là vì muốn nhổ tận gốc. Đám người này lấy danh nghĩa lễ pháp, can thiếp đại sự triều đình, giờ bọn chúng mới chỉ có quy mô sơ bộ, sau này chúng sẽ còn bịa đặt ra nhiều thứ, cái gì mà tam cương ngũ thường, lấy danh nghĩa lễ pháp để áp chế nhân tính, kiềm chế tư tưởng sẽ khiến toàn bộ Đại Hán ... Không, sẽ đem cả Hoa Hạ kéo xuống vực sâu! Lần này trẫm phải giải quyết triệt để."

Hàn Tín hít sâu một hơi, mắt vẫn rất hung tợn:" Vậy ngươi còn không mau đi đi."

Lại nói Triều Thác vội vàng dẫn người tới thái học, nửa đường bị ngăn lại.

Người tới là Kịch Mạnh, hắn tới bên Triều Thác: "Triều công, ta phụng lệnh thái tử đợi ở đây, thái tử có lệnh, mời ngài đợi thêm một chút, giờ chưa phải lúc ra tay."

"Ồ, thái tử sao quan tâm tới chuyện Nho gia như thế?"

"Chuyện này ta không biết, chỉ biết Lữ thị trung tới truyền lệnh."

Triều Thác nghe biết là ý của hoàng đế thì gấp rút quay người, hạ lệnh trở về.

Đám Nho sinh ngày càng điên cuồng, bọn họ tụ tập ở cổng hoàng cung, thỉnh nguyện thả những hiếu tử ra, đồng thời ra đường hô to. Triều đường không có phản ứng, Tiêu Phấn ba lần tới đình úy bái kiến Hạ Hầu Anh đều không gặp được.

Khi tiếng nói của Nho gia đạt mực tối cao, báo triều đình đã phát hành, mà trên cùng là kết quả phán quyết với những hiếu tử kia.

Đại hiếu tử bị bắt ở Hà Nội, sau mê cờ bạc, tiêu hết tích góp của cha mẹ, vì trốn chủ nợ mà đào tẩu, hại cha mẹ bị quấy nhiễu, nối nhau bệnh chết. Hắn về quê lấy danh nghĩa tổ chức tang lễ, vòi tiền đệ đệ muội muội cùng nhiều thân thích, nhiều lần đe dọa họ. Thông qua phương thức hậu tác được danh vọng, muốn dùng danh vọng hiếu tử để làm đình trưởng, tránh được tiền nợ.

Hiếu tử bị bắt ở Hà Đông mê rượu như mạng, hoành hành khắp nơi, nhiều lần đánh đập hương thân, chửi mắng cha mẹ, bắt cha mẹ tuổi cao làm việc để mình chơi bời. Sau khi mẹ mất, hắn đại táng, thậm chí đề xuất muốn để tang ba năm ... Quan huyện đương địa phát hiện thi thể a mẫu hắn có nhiều dấu vết bị đánh đánh đập, hạ lệnh bắt hắn.

Hiếu tử bị bắt ở Thương Ngô, thông qua phương thức hậu táng, ý đồ nuốt chửng di sản của huynh trưởng, mắng mở hai con nhỏ của huynh trưởng không tổ chức tang lễ lớn là bất hiếu, qua đó chiếm đoạt đất đai ...

Khi những tội danh đó được công bố, toàn bộ Trường An oanh động.

Đám Nho sinh đọc báo xong từ đờ đẫn tới phẫn nộ, rồi sợ hãi, hoang mang ... Thứ họ tin tưởng bị hủy diệt, những tội trạng này cực kỳ chi tiết, thậm chí còn sẽ đưa chứng cứ tới Trường an, để đình úy thẩm hạch lần nữa. Vì phán tử hình phải qua đình úy .... Đó chính là hiếu tử mà chúng ta muốn cứu sao?

Phẫn nộ nhất là Tiêu Phấn.

"Giả đấy, tất cả là giả, do Triều Thác bịa ra ... Triều Thác, đúng rồi, đều do Triều Thác ... Chúng ta phải diệt Triều Thác, đây là tội của Triều Thác!!"

Những đại gia vây quanh ông ta giờ khiếp sợ vô cùng, không dám phụ họa nữa.

"Các ngươi phải tin ta, đây là tội danh do Triều Thác bịa ra, bao nhiêu kẻ bất hiếu như thế, sao tìm ra được trong thời gian ngắn? Chắc chắn là bịa ..."

Giọng Tiêu Phấn các lúc càng khàn càng chói.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment