Ngày hôm đó báo Nho gia càng lên tiếng kinh người, chĩa thằng mũi giáo vào Triều Thác, nhận định Triều Thác làm giả tội danh, đồng thời đem tất cả chuyện xảy ra những năm qua đổ lên đầu Triều Thác.
Nhưng lần này người phụ họa ít hơn nhiều, đám Nho sinh hung hăng trong thái học giờ thành chim sợ cành cong, mắt đờ đẫn.
Chỉ có đám Nho sinh Lễ phái kiên định nhất, bọn họ lần nữa có hành động lớn, muốn lật đổ Triều Thác.
Tiếp đó giáp sĩ của đình úy gõ cửa nhà Tiêu Phấn.
Tiêu Phấn thấy giáp sĩ, tức thì sai đệ tử vây quanh mình, lớn tiếng nói: "Triều Thác phái các ngươi tới đây phải không? Chính khí thiên hạ không giết được đâu."
Quan lại đứng đầu nói:" Ta là đình úy tả thừa Tuyên Mạc Như, hôm qua các ngươi tố cáo Triều Thác, ngụy tạp chứng cứ, mưu sát người khác, kết đảng mưu lợi, tham ô tiền tài, cưỡng chiếm dân nữ ... Vì người đề xuất tố tụng tới 1324 người, đình úy đã lập tức bắt Triều Thác. Đương sự Triều Thác không phục, đề xuất tố tụng, cho rằng các ngươi vu cáo. Hôm nay đình úy xét xử Triều Thác, các ngươi là người tố tụng, phải tới đỉnh úy."
Tiêu Phấn ngớ người:" Triều Thác bị bắt rồi à?"
"Đại Hán cổ vũ bách tính cáo quan, các ngươi đã tố cáo tất nhiên bọn ta phải bắt. Dựa theo Hán luật, nếu vu cáo thất bại, sẽ bị nhận tội đã vu cáo. Tội các ngươi tố cáo Triều Thác đủ diệt tộc ... Hơn nghìn người tố cáo, bao năm như thế ta chưa từng thấy." Tuyên Mạc Như cười nhe hàm răng trắng ởn:
"Các ngươi yên tâm, đình úy tuyệt đối không vì thân phận Triều Thác mà thiên vị, bọn ta mời tam công thẩm án, cho người khác dự thính, nếu hắn có tội, không ai cứu được."
"Nếu là vu cáo ..."
Giây phút đó, toàn thân Tiêu Phấn run lên.
Tiêu Phấn thực sự không ngờ được, những hiếu tử bị bắt lại tội ác nhiều như thế.
Chẳng lẽ khi Triều Thác bắt người đã nghĩ tới cục diện hôm nay, cho nên mới bắt những kẻ có tội để sau này phản kích?
So với việc Triều Thác mưu tính sâu xa, ông ta muốn tin đó là hành vi vá víu của Triều Thác.
Lễ phái bọn họ muốn cứu những kẻ bất hiếu đó, đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, danh dự của cả học phái bị đả kích lớn, không xử lý, bọn họ nguy mất. Tiêu Phấn lại vội chĩa mũi giáo vào Triều Thác, thanh danh của Triều Thác cực tệ, người căm hận hắn rất nhiều, thế nào cũng bỏ đã xuống giếng.
Nhưng ông ta chưa kịp liên hệ với những người đó thì Triều Thác đã bị bắt rồi.
Bọn họ chỉ phát ngôn đàn hặc, không phải tố cáo Triều Thác.
Nhưng đình úy không nghĩ thế, cục diện bây giờ khó mà lựa chọn được.
Bọn họ vì bôi nhọ Triều Thác, đổ lên đầu Triều Thác vô số tội danh, nhưng Triều Thác là ai? Người căm thù hắn vô số, nhưng không một ai có thể lấy ra chứng cứ diệt hắn. Người này chẳng hề có ham muốn cá nhân, không thích tiền, không thích đất đai, không có bạn bè, nơi ở do hoàng đế tặng ... Chỉ một lòng vì quốc sự.
Giờ kẻ bôi nhọ bị cắn trả.
Tiêu Phấn chỉ thấy đầu óc ong ong, ông ta rất muốn rút kiếm tự sát.
Nếu bây giờ tự sát, có giữ được học phái, có giữ được tông tộc không?
Còn chưa quyết định được thì đã có người chùn chân bước ra:" Tiêu công, rút cáo trạng thôi, không thắng được đâu."
Lại có người nắm lấy tay Tiêu Phấn:" Ta sẵn sàng đi cùng ngài, nhưng trong nhà còn cha mẹ, không muốn họ vì ta mà gặp nạn."
Tiêu Phấn quay đầu nhìn quanh, một số không lên tiếng nhưng cúi gằm mặt, tựa hồ kiếm được cái cớ, ngẩng đầu lên, bi thương nói:" Nếu thất bại, không biết bao nhiêu cha mẹ vì con mà gặp nạn, ta sao có thể làm chuyện bất hiếu như thế ... Ta, rút đơn ..."
Giây phút đó tất cả Nho sinh tụ tập bên ông ta tuyệt vọng người cúi đầu, người ngã ngay ra đất, ánh mắt vô hồn, bọn họ hết rồi.
Toàn bộ học phái hết rồi, rút đơn tức là những lời trước đó họ nói là nói bậy, Triều Thác không bịa đặt, bọn họ thực sự muốn cứu những kẻ bất hiếu ... Bọn họ thành chuột qua đường ai cũng đuổi đánh.
Tiêu Phấn hít sâu một hơi, nhìn bội kiếm.
Chết là phải rồi.
Khi ông ta đưa tay ra thì Tuyên Mạc Như nắm lấy cánh tay ông ta.
Ông tác phẫn nộ: "Ta đã đại biểu học phái rút tố cáo, bọn ta chưa từng chính thức tố cáo lên đình úy, ngài muốn làm cái gì?"
"Các vị rút tố cáo, nhưng Triều Thác thì chưa, hắn tố cáo các vị vu cáo, bôi nhọ, phỉ báng tam công ... Nếu ông rút tố cáo, vậy thì có thể bỏ tội vu cáo, nhưng còn tội bôi nhọ và phỉ báng. Nếu ông muốn chết thì đợi tới khi xét xử kết thúc." Tuyên Mạc Như lạnh lùng tuyên bố:" Đưa đi."
Giáp sĩ lập tức xông lên bắt người, Tiêu Phấn có muốn tự sát cũng muộn rồi, hai tay bị khống chế, cả đám nho sinh hoảng loạn, lúc này bọn họ không còn là nguyên cáo nữa mà đã lắc mình biến thành bị cáo.
Nhìn đám Nho sinh lòng như tro tàn bị giáp sĩ đưa đi, Tuyên Nhạc Như khinh bỉ:" Có thời gian học Lễ, vì sao không học luật pháp, ngu xuẩn."
Giáp sĩ bắt rất nhiều người, không chỉ ở trong thái học còn ở ngoài. Tuyên Mạc Như rất bận rộn, nhưng hắn cao hứng, đây là công lớn, nhìn đám Nho sinh thời gian trước còn hung hăng la hét trên đường, giờ đờ đẫn bị giải đi, nhiều thái học sinh các học phái khác vây quanh, bọn họ chẳng thương hại gì, mà thầm kêu hay. Nho gia lấy chữ hiếu trói buộc bản thân vào tầm cao khác, thực tế các học phái đều có lý giải riêng về chữ hiếu, đâu phải chỉ Nho gia có.
Thậm chí có người nhổ nước bọt về phía họ.
Hạng vô sỉ.
Tuyên Mạc Như đang định đi nhưng có người ngăn lại, cũng là một Nho sinh, thái độ của hắn lại tốt hơn rất nhiều.
"Thân Bồi công!"
Thân Bồi nhíu mấy nhìn những người bị áp giải, hỏi:" Những người này bị sẽ bị định tội gì?"
"Cái này khó nói, ảnh hưởng càng nghiêm trọng thì phán quyết càng nặng, bọn họ phỉ báng tam công, còn khiến thiên hạ đều biết .... Ở mức độ này, lại còn là cố ý truyền bá tin giả ... Khó nói lắm. Song chủ động rút đơn kiện, vậy cứu được tam tộc rồi, nếu không ngũ tộc cũng bị kéo vào." Tuyên Mạc Như khuyên:" Bọn họ đáng tội, ngài là đại hiền, nhưng đừng ..."
Thân Bồi lắc đầu:" Không phải, ta ngăn ngài lại không phải vì muốn can thiệp vào chuyện triều đường mà muốn hỏi ... Giờ chúng bị bắt rồi, ta có tố cáo được không?"
"Hả?" Tuyên Mạc Như tròn mắt:
"Lão sư ta đã tám mươi sáu rồi, tuổi như vậy mà bị chúng sỉ nhục, ta muốn giết chúng, nhưng lão sư ta không cho phép. Vừa rồi ngài nói làm ta nhớ ra, chúng cũng phỉ báng lão sư ta. Lão sư ta mặc dù không so được với tam công, nhưng cũng có quan tước ... Giờ ta có thể tố cáo không?"
"Đương nhiên, đừng nói là giờ chỉ đưa đi, dù có phán quyết rồi, ngài vẫn có thể kiện tấp ... Có điều ta khuyên ngài đừng làm thế."
Thân Bồi nổi giận: "Lão sư ta nghĩ mọi cách bảo vệ chúng, chúng lại lấy oán báo ân, vì sao ta không được kiện? Quan viên đình úy sao có thể như thế?"
"Không phải vì có người kiện rồi?"
"Ai thế?"
Tuyên Mạc Như nhìn quanh, hạ thấp giọng:" Người Phù Khâu công luôn cả ngợi."
Thân Bồi cả kinh: "Vì sao lại ..."
"Họ chửi mắng Phù Khâu công, mắng luôn cả vị đó, vị đó trực tiếp dâng thư lên đình úy ... Đúng là dâng thư đấy ... Đình úy trên dưới quỳ xuống nghe tố cáo ... Vị đó thật là .."
Thân Bồi cười to: "Xem ra bệ hạ không chỉ muốn trị gian tặc, còn muốn đình úy đi vào lòng người."