Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 920 - Chương 921: Hoàng Đế Đi Kiện.

Chương 921: Hoàng đế đi kiện.

Triều Thác là tam công, muốn xử vụ án của hắn, phải chọn người trong tam công.

Trương Bất Nghi thì ở ngoài, Trương Thương dính líu tới Phù Khâu Bá nên phải tránh, vậy thì ...

Khi Tiêu Phấn quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, ông ta thấy một khuôn mặt âm u.

Triều Thác cũng quỳ cách đó không xa, nhưng hắn thì hứng thú nhìn Tiêu Phấn, cười thiện chí.

Tiêu Phấn lòng lạnh ngắt.

Vốn ông ta cho rằng Hàn Tín có hiềm khích với Triều Thác, thêm vào Hàn Tín làm việc hiếu với a mẫu, cho nên rất muốn được vị này giúp, trong mưu tính của ông ta, chỉ cần vị này gật đầu, vị trí lãnh tụ của ông ta là chắc chắn rồi ... Ai ngờ thái độ của Hàn Tín không như ông ta nghĩ, mà vô cùng phẫn nộ.

Lần này người bị thẩm vấn rất nhiều, cho nên phán quyết khả năng sẽ phải kéo dài một thời gian.

Lần lượt từng Nho sinh bị kéo lên, bị thẩm vấn hết lần này tới lần khác.

Báo triều đình cũng bám sát sự kiện này, vào thời khắc Tiêu Phấn chủ động rút đơn là thanh danh toàn bộ Lễ phái đã sụp đổ, điều này coi như bọn họ thừa nhận tội của mình, Triều Thác không bịa đặt, bọn họ muốn giải cứu cho kẻ bất hiếu ... Người thiên hạ đua nhau phỉ nhổ, làm cả Nho gia bị đả kích, Hoàng Lão lần nữa ngồi vững ở vị trí lão đại.

"Bệ hạ, thần không hiểu, vì sao lại để thái úy phụ trách chuyện này? Với tính của thái úy ..." Lữ Lộc nhìn Lưu Trường ngồi ăn uống nhồm nhoàm, không hiểu hành vi của y:

Cho dù theo Lưu Trường lâu như thế, y vẫn không hiểu một số suy nghĩ của hoàng đế, thực sự là hoang đường.

"Ngươi biết cái gì, thái úy từng năm lần bị đại thẩm, cả triều đình làm gì có ai có kinh nghiệm đó, một lần là đủ rụng đầu rồi." Lưu Trường mút gia vị trên ngón tay, tỉnh bơ nói:" Ngươi không thấy thái úy chơi vui lắm à, thái úy tuổi càng cao càng giống trẻ con, chơi tới nghiện rồi."

"Vậy sao bệ hạ tới đình úy khiếu kiện, người là thiên tử, làm gì có lý nào thiên tử lại đi khiếu kiện? Nếu muốn xử trí Tiêu Phấn ..."

"Rắm thối, Tiêu Phấn còn có quyền khiếu kiện, chẳng lẽ trẫm không có? Đại Hán lấy hiếu giáo hóa bách tính, lấy luật trị thiên hạ, trẫm dựa theo luật làm việc, đây là cơ hội tốt thay đổi đống lộn xộn do a phụ để lại, sao ngươi lại không hiểu? Chẳng lẽ học Kiệt Trụ, trực tiếp xử lý người phản đối mình? Thế chẳng phải là bạo quân à, trẫm là người nói lý lẽ ..."

Lời thì không sai, nhưng mà nghe chỉ nghe thôi, Lữ Lộc thấy rất thiếu tự nhiên, chuyện làm trái luật pháp, ngài còn làm ít à?

Lưu Trường dùng ống tay áo lau mỡ trên mặt, đứng bật dậy, đôi mắt sáng khác thường:" Lộc, nếu xử lý triệt để được bọn chúng, đây sẽ là cống hiến lớn thứ hai trong đời trẫm."

"Hả? Chẳng qua chỉ là vài Nho sinh thôi."

"Không, trẫm xử trí không phải Nho sinh ... Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn tới đỉnh úy, xin đình úy vì trẫm chủ trì công đạo."

Trong đình úy vẫn cứ đông nghìn nghịt.

Mọi người xem say sưa, lần này thẩm án mới hoàn toàn, đúng là thú vị.

Tên Tiêu Phấn này cũng lợi hại lắm, nhiều lần kiếm được lý do tránh tội, đình úy cũng công bằng, tuy chưa tới mức biện hộ cho tội nhân như đời sau, nhưng có quan lại chuyên môn giảng giải luật pháp cho tội nhân, cung cấp cho họ phương án giải quyết tốt nhất, để họ không tới mức chết không hiểu.

Ví như kẻ tạo tin đốn và người truyền tin đồn có cách xử lý khác nhau, Tiêu Phấn từ đó mà sửa lời khai là mình nghe đồn, không phải là mình tạo ra tin đồn.

Nhưng như thế lại coi như ông ta nhận tội rồi, ông ta phỉ báng Triều Thác, gây ra ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

Mọi người lâu lắm rồi chưa được xem thẩm án đặc sắc như thế.

Khi Tiêu Phấn đang giải thích là mình chỉ nghe người ta bàn tán, bên ngoài đột nhiên tràn vào một đám giáp sĩ, nhanh chóng chiếm lĩnh lấy các vị trí trọng yếu, ngay sau đó có một tráng hán vạm vỡ đẩy người trước mặt ra, nghênh ngang đi vào đình úy. Bất kể là người xem hay là quan lại đều vội vàng hành lễ, người này là Lưu Trường.

Lưu Trường đắc ý đi tới bên Triều Thác, nhìn Hàn Tín:" Trẫm tới tiếp nhận tố tụng."

Câu nói này làm toàn bộ đình úy nổ tung, mọi người không dám tin vào tai mình, xung quanh xôn xao.

Hàn Tín ngồi ở thượng vị, nhìn chằm chằm thằng nhãi phía dưới:" Bệ hạ có gì tố cáo?"

"Trẫm muốn tố cáo Tiêu Phấn phỉ báng Phù Khâu Bá và trẫm."

Giây phút đó Tiêu Phấn quay sang khiếp vía nhìn hoàng đế, hoàn toàn không dám tin điều mình nghe thấy, xảy ra chuyện gì thế?

Lưu Trường nói lớn:" Kẻ này tạo tin đồn phỉ báng Phù Khâu Bá, mang cả trẫm vào. Hắn ta phỉ báng Phù Khâu Bá nịnh bợ, phỉ báng trẫm bất hiếu, phỉ báng trẫm không phải chính thống, phỉ báng trẫm dùng tiểu nhân ... Xin lão sư nhất định vì trẫm chủ trì công đạo! Trẫm thật vô tội ..."

Nhìn hoàng đế diễn tới nhập vai, Hàn Tín hắng giọng:" Yên tâm, đình úy nhất định sẽ trả lại sự thanh bạch cho bệ hạ."

Quần thần chấn kinh lồi cả mắt.

Đình úy thụ lý thật đấy à?

Hoàng đế đi kiện ư? Hoang đường!

Bệ hạ không tìm ra được thứ để chơi à? Phải quân vương hoang đường cỡ nào mới làm ra loại chuyện này chứ?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu được hành vi này, hoàng đế ham chơi đã đành, thái úy ngài lại còn chơi cùng nữa sao?

Tiêu Phấn lúc này muốn nói, nhưng yết hầu như bị cái gì đó chặn mất rồi, nói không ra, người nhũn ra trên mặt đất, toàn thân run bần bật, mắt bắt đầu trắng dã, miệng sùi bọt mép. Y giả có mặt vội lên trị liệu, đình thẩm vì thế mà bị cắt ngang.

Lưu Trường khinh bỉ nhìn ông ta:" Kẻ này cũng nhát gan quá đi, mới thế mà đã sợ rồi."

Lữ Lộc nhỏ giọng nhắc:" Bệ hạ, phỉ báng tam công là chém giữa chợ, nhưng phỉ báng hoàng đế là diệt tộc ..."

Nhân lúc bị cao tiếp nhận trị liệu, Lưu Trường lớn tiếng nói ra oan khuất của mình:" Thanh danh của trẫm cả thiên hạ đều biết, thằng chó đẻ này lại tạo tin đồn phỉ báng Phù Khâu Bá và trẫm ... Hắn bịa ra mấy nội dung đồn đại về Phù Khâu Bá đều liên quan tới trẫm ... Trẫm phẫn nộ không thôi, xin đình úy chủ trì công đạo, trẫm tin vào luật pháp Đại Hán, nhất định sẽ không oan uổng mộ hoàng đế tốt vô tội ..."

Lưu Trường chắc là hoàng đế đầu tiên trên lịch sử Hoa Hạ chủ động đi báo án, mà Hàn Tín thì là đại thần đầu tiên thẩm vấn hoàng đế.

Đúng là một dám tố cáo một dám xử.

Quần thần trố hết cả mắt.

Tư Mã Hỉ ghi chép lia lịa, giấy cũng sắp bốc khói.

Lưu Trường làm thế là có tính toán của mình, y muốn đem Đại Hán từ lấy hiếu trị quốc thành lấy luật trị quốc, lấy hiếu giáo hóa ... Lễ pháp chỉ có thể giáo hóa bách tính, nói với họ chuyện gì có thể làm, mà luật pháp thì quy định rõ ràng, chuyện gì không thể làm ... Vì hoàn thành loại quá độ này, Lưu Trường hoàn toàn không ngại mang tiếng hoang đường.

Có hoàng đế giúp đỡ như thế, đám Nho sinh chưa nhận tội đều khóc lóc thảm thiết, kéo nhau nhận tội, đối diện với lời tố cáo của hoàng đế, họ tới tâm tư phản bác cũng không có.

Còn về phần Tiêu Phấn sau khi hồi tỉnh cũng hoàn toàn chết lặng, nhận tội luôn ... Chẳng lẽ bảo mình cãi nhau với hoàng đế? Nói hoàng đế vu cáo mình.

Cuối cùng tội phạm chính Tiêu Phấn bị phán quyết: Phỉ báng tam công, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tăng nặng. Phỉ bác đại tế tửu thái học, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tăng nặng. Phỉ báng hoàng đế, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tăng nặng. Xúi giục đệ tử phạm tội, trong đó có người chưa mười lăm, tăng nặng. Ba lần không nhận tội, từ chối xin lỗi Triều Thác công, tăng nặng.

Cộng hết các tội lại, diệt tam tộc, lập tức chấp hành.

Tiêu Phấn toàn thân mềm nhũn, khi bị giáp sĩ kéo đi, ông ta loáng thoáng nhìn Phù Khâu Bá.

Giây phút trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh.

"Đừng đi, làm thế là tìm chết, nghe ta nói ... Nghe ta nói ..."

Cánh tay giáp sĩ như đúc bằng sắt, bọn họ nắm chặt Tiêu Phấn, Tiêu Phấn không động đậy được, ông ta quỳ trên mặt đất, khi đao phủ bắt đầu mài đao, giáp sĩ túm tóc ông ta, ông ta tỉnh ngộ.

Thì ra ông ấy thực sự muốn cứu mình.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment