Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 921 - Chương 922: Thiên Hạ Vẫn Cần Có Lễ.

Chương 922: Thiên hạ vẫn cần có lễ.

Phỉ báng tam công đã đủ xử tử, phỉ báng hoàng đế ... Chỉ có thể nói tông tộc nào xuất hiện một người như thế thì mộ tổ đã bốc khói đen nghi ngút rồi.

Hàn Tín sở dĩ khai ân không diệt năm tộc là vì đã chạm vào mạch Tiêu Hà.

Còn 31 kẻ bị phán quyết chém ngoài chợ là những kẻ đến chết không chịu hối cải, khi có kết quả phán quyết, chúng không chịu xin lỗi Triều Thác, chỉ xin lỗi Phù Khâu Bá và bệ hạ.

Còn hơn 1000 người nữa, dựa theo tuổi định tội, chưa tròn 15 tuổi chỉ phạt tiền, triều Hán có nhiều quy định bảo vệ vị thành niên, có lẽ đây là chút ấm áp của đế quốc tàn bạo hà khắc rồi.

Còn người đã tròn 15 tuổi thì phán lao dịch ở mức độ khác nhau, mà khu vực lao dịch là nước Hạ ... Tuy là tội phạm, nhưng đều là Nho sinh am hiểu giáo hóa, thứ tài nguyên này ở Đại Hán quá hiếm.

Kỳ thực phán quyết này đã vô cùng nhân từ rồi, không hẳn là vì nguyên tắc tận dụng triệt để, mà còn vì nguyên nhân trọng yếu.

Phù Khâu Bá.

Phù Khâu Bá buông quải trượng, quỳ trước mặt Lưu Trường, trước đó ông ta muốn tìm Lưu Trường cầu xin cho đám hậu sinh này nhưng không có mặt mũi nào lên tiếng, may Lưu Trường không làm khó ông, nói sẽ xử nhẹ bọn họ.

"Bệ hạ, thần hổ thẹn, bệ hạ giao thái học cho thần, thần không quản lý tốt."

"Nếu thần sớm ra mặt ngăn cản hành vi của chúng, dẫn dắt chúng đi về chính đạo, đã không có chuyện hôm nay ... Nói tới cùng là vì thần vô dụng ..."

Giọng Phù Khâu Bá khàn đặc, dù những kẻ kia trước kia xúc phạm ông đủ kiểu, nhưng ông vẫn vì cảnh ngộ của họ mà bi thương, áy náy.

Lữ Lộc nhìn ông già tự trách, lòng cũng bùi ngùi, thời gian qua, ông già này đã phải chịu đựng quá nhiều thứ không nên nhận: "Ngài đừng nói thế, bệ hạ chưa bao giờ trách ngài, bệ hạ là thánh thiên tử khoan dung độ lượng."

"Bệ hạ nói gì đi chứ!"

"Ừ, được." Lưu Trướng quát:" Phù Khâu Bá, ngươi biết tội chưa?"

Lữ Lộc mặt cứng đờ nhìn Lưu Trường như nhìn thấy ma.

Phù Khâu Bá vội cúi đầu:" Thần biết tội."

"Trẫm sai ngươi nắm giữ thái học, ngươi lại dung túng bọn chúng, gây ra đại loạn, vị trí tế tửu thái học của ngươi không cần làm nữa."

"Vâng."

"Nể tình ngươi tuổi cao, trẫm không phải quân vương tàn bạo, nhục hình thì có thể miễn, nhưng hình phạt không thể thiếu. Trẫm tuyên phán ngươi đi lao dịch."

Lữ Lộc há hốc mồm nhìn Lưu Trường không thôi, ngài có nghe thấy mình đang nói gì không?

Lời Trường lão gia đã nói ra thì ai có thể thay đổi được.

Thạch Cừ các, Thiên Lộc các là hai tàng thư quán lớn nhất Đại Hán, nơi này cất giữ tấu chương cùng với sách hoàng gia.

Trong các vài quan lại đang chép tấu chương, từng cái đặt vào vị trí.

Đột nhiên có người vào, quan lại nổi giận, đây là nơi trọng yếu nhất Đại Hán, dù tam công cũng không thể đi thẳng vào. Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia, tức thì chuyển ngay thành nụ cười.

"Lữ công tới rồi, ngài có việc gì không ạ."

Lữ Lộc nghiêm mặt, lấy lãnh đạm đối diện với sự nhiệt tình của họ:" Bệ hạ có lệnh, phái một tội nhân tới chỗ các ngươi, dọn dẹp tàng thư, sao chép văn thư."

Quan lại sáng mắt, là Triều Thác phải không?

Lữ Lộc tránh sang, để lộ ra Phù Khâu Bá tóc bạc hiền hòa nhìn bọn họ.

Đám quan lại sững sờ, người đứng đầu dụi mắt kêu lên:" Sư tổ."

Lữ Lộc lúc này mới cười, bảo sao bệ hạ yên tâm như thế, mình không phải đóng giả người xấu dọa đám này nữa, để Phù Khâu Bá lại rồi đi.

Trở về Hậu Đức Điện, Lữ Lộc cười nói:" Té ra bệ hạ sớm có chuẩn bị!"

Lưu Trường đang xem gì đó, chẳng ngẩng đầu lên:" Phù Khâu công đã tuổi đó rồi, chẳng lẽ còn để ông ấy đi xử lý đống hỗn loạn kia? Không bằng yên tâm ở lại bên trẫm, làm việc ông ấy thích. Ông ấy thích nhất đọc sách, xem chú thích cổ nhân, chỗ đó thì không thiếu ..."

Lữ Lộc ngồi xuống bên Lưu Trường, nhìn y chằm chằm:" Bệ hạ mỗi ngày trông có vẻ như chẳng chú tâm vào công việc, nhưng ngầm an bài mọi việc đâu ra đó, lần nào cũng thế, đúng là bậc quân vương hiền minh.”

Thấy tên này khen mình, Lưu Trường cảnh giác, tuyên bố thẳng thừng: "Trẫm không có tiền."

Lữ Lộc hộc máu: "Thần chưa từng nghĩ đòi tiền bệ hạ ... Thần chỉ nói thật thôi, không phải vì đòi tiền."

Bệ hạ nhà mình đúng là kẻ phá hoại không khí, phá hoại tâm trạng, nếu như làm người ta khó chịu cũng có thể chia làm 20 cấp tước vị, bệ hạ ít nhất cũng phải 26 cấp.

Thấy bệ hạ vẫn nhìn mình đề phòng, Lữ Lộc bất lực chuyển đề tài: "Bệ hạ xem gì thế?"

"Hàn Anh dâng thư, hắn là một Nho sinh ... Nhưng trẫm cảm giác hắn là Nho sinh của Hoàng Lão."

Lữ Lộc hoang mang, có phái này à?

Lưu Trường giải thích:" Tên này học Tuân Tử, nhưng giữa đường học Mạnh Tử ... Sau đó rất cổ quái, hắn đem hai tư tưởng đối lập này nhào nặn với nhau."

"Học vấn của hắn rất quá khích, có vị của Tuân Tử, ngươi xem hắn viết đi .... Thị nhân giả bất cửu, quân dục trì, tòng thân thủy."

"Hắn trực tiếp phủ định cha hiền con hiếu, huynh đệ hòa thuận, vua hiền tôi giỏi của Nho gia, cho rằng tất cả đều không thể dựa vào được."

Lữ Lộc kinh ngạc, nhưng không phải vì những chủ trương kia, mà bệ hạ lại hiểu những chủ trương đó:" Bệ hạ từ khi nào lại tò mò với những thứ học vấn này?"

"Thiên hạ không thể có lễ, cũng không thể không có lễ, ung nhọt đã trừ bỏ, tất nhiên là cần cái mới phù hợp với thiên hạ hiện nay, trẫm sớm chú ý tới người này ... Lễ của hắn hợp hơn với lễ vốn có, tất nhiên cần sửa đổi. Đây là kẻ thông minh, dâng thư trình bày lễ của mình ..."

"A phụ ..."

Theo cùng tiếng hét lớn, Lưu Tứ xông vào cắt ngang lời Lưu Trường:

Lưu Trường sầm mặt:" Ngươi không biết bái kiến trưởng bối phải bẩm báo ngoài cửa à?"

"Con không biết." Lưu Tứ kích động tới mắt tỏa sáng:" Kệ nó, a phụ, con nghe nói có hơn 1000 người đọc sách do con quản hạt à?"

"Ừ"

"Ha ha ha, tốt quá ..." Lưu Tư mừng rỡ, lại vội làm mặt buồn:" Nhưng ích gì, nước Đại Hạ con nghèo khổ, giờ ngay cả thành trì cũng không có, bách tính càng không, nhân khẩu toàn quốc chỉ có con và quốc tướng, lại thêm nghìn tên tội phạm ... Thiên hạ có chư hầu vương nào bi thảm như thế không?"

Lưu Trường khinh bỉ, dám chơi trò này với nãi công à?

"Như thế mới khảo nghiệm trình độ, từ không có gì thành gì cũng có, ngươi sẽ thành đệ nhất chư hầu vương."

Lưu Tứ cuống lên:" A phụ, nếu chư hầu vương khác biết tình hình của con, há chẳng phải mất thể diện a phụ à? Tưởng a phụ không có mà cho."

Lưu Trường tức tới bật cười:" Luận bối phận, ngươi gọi trẫm là a phụ, luận phép khích tướng, ngươi phải gọi trẫm là tổ tông! Cút xéo, những chuyện đó trẫm tự có xử trí."

Lưu Tứ thấy kế không thành liền chạy như làn khói.

Ngày hôm đó Phù Khâu Bá xong việc, chống quải trượng muốn ra ngoài liền bị hai đứa nhóc con ngăn lại, từ trang phục của chúng, ông nhận ra thân phận.

"Không biết đại vương tới, thần không đón từ xa được."

Ông rất hiền hòa hành lễ, Lưu Tứ lúc này không dám khinh suất, nó biết ai có thể trêu chọc, ai thì không ... Nếu trêu chọc vào ông già bình thường này, a phụ nhất định đánh nát mông mình.

Lưu Tứ vội hành lễ bái kiến:" Nghe nói ngài tới hoàng cung, ta luôn muốn bái kiến ngài, nhưng đám quan lại kia không cho, sau này có thứ không hiểu có thể tìm ngài không?"

Phù Khâu Bá cười:" Tất nhiên là được."

Đổng Trọng Thư cũng vội tới hành lễ, nói rõ thân phận:" Học sinh gần đây học lễ, có nhiều chỗ không hiểu, muốn xin ngài dạy bảo."

Phù Khâu Bá kinh ngạc nhìn đứa bé này:" Tuổi này đã bắt đầu học lễ à? Vì sao học lễ? "

"Học sinh muốn chế định ra lễ pháp thích hợp cho thiên hạ hiện nay, mưu cầu phúc cho thiên hạ, để nho gia càng hưng thịnh."

Phù Khâu Bá thở dài lắc đầu mà đi:" Ta sao có thể dạy lễ được."

Bị Phù Khâu Bá từ chối, Đổng Trọng Thư thất vọng lắm, nhưng nó không nản chí, nếu không có ai dạy, thì mình tự tìm hiểu, thế là nó lại lần nữa cầm sách lên nghiên cứu.

"Trọng Thư!!"

Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng gọi, Lưu Tứ kéo theo một người vào:" Ta mời cho ngươi một lão sư tốt."

Đổng Trọng Thư ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu An, vội vàng hành lễ bái kiến.

Lưu An cười nói:" Ta nghe nói ngươi định học lễ, muốn chế định lễ pháp."

"Đúng thế ạ."

"Mặc dù ta không có quá nhiều nhận thức về lễ, nhưng dạy ngươi vẫn không có vấn đề, có muốn theo ta học không?"

Đổng Trong Thư cả kinh:" Nhưng ..."

Lưu An cười to:" Học vấn của ta chưa bao giờ sợ kẻ cạnh tranh, ta chỉ sợ người có thể cạnh tranh với ta quá ít ... Ngươi không cần lo, ta sẽ giải đáp nghi vấn của ngươi, thậm chí có thể đem suy nghĩ của mình nói cho ngươi. Nhưng có một điều."

"Ngươi ... đừng làm ta thất vọng."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment