Có lẽ vì vừa trải qua một sự kiện chấn động, Đại Hán sau đó rất yên bình.
Xe ngựa xếp thành hàng dài trước mỗi cổng thành, người qua lại đều đã quen rồi, cái tòa thành này lại lần nữa trở nên chật chội ... Có lẽ thời gian nữa lại phải mở rộng.
Nhưng chẳng thể trách Dương Thành Duyên, ai mà ngờ được Trường An lại phát triển nhanh chóng như thế.
Lữ Sản buồn chán đứng ở cổng thành, thường ngày hắn phụ trách qua lại tuần tra giữa các cổng thành, xem tình hình ra sao, công việc xem như nhẹ nhàng.
Hắn rất biết thỏa mãn, tuy giờ thanh danh của hắn ở Trường An rất tệ, ai cũng nói hắn háo sắc vô độ, nhưng cuộc sống rất thoải mái.
Lại có một người nữa xuống xe, tiếp nhận kiểm tra, Lữ Sản chỉ lơ đễnh liếc mắt một cái, tức thì như bị sét đánh.
"Hạ Hầu Táo, sao ngươi lại tới rồi?"
Lữ Sản thấy người này là đau đầu, hắn thực sự không hiểu, tên này đã bị đầy tới nơi xa như thế, vì sao lại chăm chỉ về Trường An nhất.
Hạ Hầu Táo vội cúi đầu:" Nhầm rồi, ta không phải là Hạ Hầu Táo ... Ta là Phàn Kháng, một tiểu hộ vệ thôi."
Lữ Sản định chửi, nhưng chợt ý thức được cái gì, gật đầu:" Ta đúng là nhầm ngươi, ngươi giống một tên vãn bối của ta."
Hạ Hầu Táo biến sắc mặt, nhưng vẫn nhịn, tránh sang bên.
Lữ Sản lần nữa cả kinh, Loan công?? Hắn định bái kiến, nhưng nghĩ tới hành động kỳ quái của Hạ Hầu Táo nên lại thôi.
Loan Bố hành lễ bái kiến:" Lâu rồi không gặp."
Lữ Sản đáp lễ, xấu hổ nói:" Xin ngài khoan thứ, lâu rồi không gặp, không nhận ra ngài ngay. Không phải ngài ở Lũng Tây à? Sao lại cùng hắn ..."
Loan Bố lắc đầu:" Chuyện ở Lũng Tây đã xong, ta về báo cáo, đây là hộ vệ của ta, bọn ta có thể vào thành chứ?"
"Đương nhiên, đương nhiên."
Lữ Sản vội tránh đường.
Đoàn người đi vào thành, Hạ Hầu Táo theo sau Loan Bố, bộ dạng lén lút, dọc đường thấy giáp sĩ cũng cúi đầu.
Loan Bố phải lên tiếng:" Hạ Hầu thái úy, bệ hạ bảo ngài đừng trống giong cờ mở trở về, không bảo ngài lén lút về ... Có cần làm như trộm thế không? Còn như thế, giáp sĩ sẽ tới bắt đấy."
Hạ Hầu Táo gãi đầu:" Bệ hạ nói đừng để người khác biết."
Loan Bố không nói thêm nữa, hai người chẳng qua gặp nhau giữa đường thôi, chắp tay:" Đã tới Trường An rồi, hẳn Hạ Hầu thái úy có việc quan trọng để làm, chúng ta chia tay vậy."
"Ta tới bái kiến bệ hạ, ngài cũng thế mà, chúng ta đi cùng đi." Hạ Hầu Táo nhiệt tình giữ lấy:
Loan Bố thở dài, sao mình không đi muộn vài ngày?
Hai người tới hoàng cung, giáp sĩ không dám ngăn cản, rất nhanh Lữ Lộc ra nghênh đón hai người vào cung.
"Ha ha ha, Loan Bố tới rồi." Lưu Trường đi tới ôm chặt lấy Loan Bố, không cần biết người ta chịu nổi sự nhiệt tình đó không?
Hạ Hầu Táo cười hì hì đứng phía sau, Lưu Trường nhìn hắn ghét bỏ, chẳng nói gì, kéo Loan Bố vào Hậu Đức Điện.
"Bố, ngươi về đúng lúc lắm, tình hình Lũng Tây ra sao?"
"Thành trì bị thiên tai đã tu sửa, xong đường sá vẫn chưa xong, Lô công làm rất tốt, không cần thần phò tá nữa." Loan Bố báo cáo tình huống Lũng Tây xong, nhíu mày hỏi:" Nghe nói bệ hạ trị tội hơn nghìn Nho sinh."
"Làm gì có."
"Bệ hạ cần gì phải phủ nhận chứ?"
"Đúng là không, xét xử là thái úy, trị tội là thái úy, không liên quan tới trẫm." Lưu Trường rũ bỏ hết can hệ, tỏ ra rất đắc ý:
Loan Bố chỉnh lý lại ngôn ngữ, nói:" Bệ hạ mỗi lần phái lao dịch tới Lũng Tây, đa phần là người đọc sách ... Đại Hán thiếu nhất chính là người đọc sách, không thể tiêu hao như thế, bọn họ có tác dụng rất lớn."
"Ngươi yên tâm, không phí đâu, trẫm cho chúng đi tới nước Hạ giáo hóa bách tính rồi, đó chẳng phải chức trách của người đọc sách à?" Lưu Trường không cho Loan Bố nói thêm, nhìn sang Hạ Hầu Táo:" Chuyện thuận lợi chứ?"
Hạ Hầu Táo vội đáp:" Thần tự đưa tới rồi ạ, vàng, lương thực đều vận chuyện từng xe, chúng ta kiếm lớn, hắn còn phái người muốn xây thành trì đường sá gì đó cho chúng ta ."
Loan Bố kinh ngạc nhưng không hỏi.
Lưu Trường vỗ vai Loan Bố:" Ngươi đi nghỉ ngơi đi, trẫm có việc nói với tên này trước ... Hai ngày nữa trẫm bày tiệc khoản đãi ngươi."
Loan Bố đúng là rất mệt, suốt dọc đường đi Hạ Hầu Táo nói không ngừng, toàn là những thứ thối như rắm chó, khiến quân tử như hắn cũng muốn chửi bậy, đứng dậy cáo từ.
Lưu Trường kéo Hạ Hầu Táo tới bên cạnh:" Tình hình chiến đấu ra sao?"
"Không biết ạ, khi thần đi thì chúng chưa đánh. Thần đã đưa tới Bách Thừa lượng lớn giáp và cung nỏ ..."
Lưu Trường hạ thấp giọng:" Chuyện này không được nói ra ngoài."
"Thần biết, thần làm việc, bệ hạ còn chưa yên tâm sao?"
Hai người trò chuyện chốc lát, rốt cuộc mọi thứ cũng bàn bạc ổn thỏa, Lưu Trường bắt đầu sắn ống tay áo lên.
Hạ Hầu Táo nghi hoặc:" Bệ hạ làm gì thế?"
"Không phải ngươi lập công à, ra tái ngoại truy kích Khang Cư vương, thiếu chút nữa giết chết Bách Thừa vương, trẫm phải thưởng cho ngươi ..."
Hạ Hầu Anh ngồi trong thư phòng, nhìn nhi tử quỳ trước mặt, ông nhất thời có chút hỗn loạn.
Hạ Hầu Táo mặt mày bầm dập quỳ ở đó, trông có chút buồn cười.
Chỉ là tự nhiên xuất hiện trong nhà, lại với bộ dạng đó, khiến đầu Hạ Hầu Anh ù ù, rốt cuộc mình gây nghiệt gì chứ?
"A phụ, con ngã ở cổng thành, bị thương ở mặt."
"Ngươi tới đánh nhau với cổng thành à? Bệ hạ bảo ngươi tới à?"
"Vâng, bệ hạ bảo con phụ trách vận chuyển, là việc công, ai ngờ bên trong có ân oán riêng ..." Hạ Hầu Táo sờ mặt:" Có điều con cũng đấm trả vài phát, không lỗ."
Hạ Hầu Anh nén giận:" Khi nào ngươi đi?"
"Con vừa tới mà? Con phải đi gặp thái úy đợi an bài, chuyện con làm quan trọng lắm." Hạ Hầu Táo ưỡn ngực:
Hạ Hầu Anh dặn:" Bệ hạ tin tưởng ngươi, ngươi không được phụ lòng bệ hạ."
"Bệ hạ nói, giữ a phụ ở Trường An làm con tin, nếu con làm không tốt thì chặt đầu người ..."
Hạ Hầu Anh miệng co giật.
"A phụ, thằng nhãi Tứ đâu?"
"Sáng sớm ra ngoài rồi ... Bộ dạng này của ngươi có giống người làm a phụ không? Tứ mà nhìn thấy ngươi còn không giật mình."
Hai người đang nói chuyện thì Hạ Hầu Tư kêu to xông vào:" A phụ!"
Cả hai quay đầu phát hiện thằng nhãi này cũng mặt mũi thâm tím, bộ dạng khốn đốn.
Hạ Hầu Táo bế nhi tử lên, nhìn mặt nó, không nhịn được lửa giận: "Ai đánh con thành thế này?"
Hạ Hầu Tư hoang mang nhìn vết thương trên mặt a phụ: "Con bị ngã ở cổng thành."
Hạ Hầu Anh đưa tay vỗ đánh chát vào trán.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com