"Làm phiền bẩm báo một tiếng, ta muốn bái kiến thái tử." Khách tới chắp tay bái:
Văn sĩ ở cửa trầm mặc chốc lát, nói:" Thái tử dặn, đại vương tới không cần bẩm báo, mời vào."
Lưu Tứ bấy giờ mới dẫn Đổng Trọng Thư vào phủ thái tử.
Phủ Lưu An vô cùng náo nhiệt, các văn sĩ ngồi trong viện lạc, tập trung thành từng nhóm biện luận các loại học vấn, họ đều là thanh niên tài tuấn của Hoàng Lão do Lưu An dày công lựa chọn ra.
Đi vào phòng trong Lưu An đang cùng mấy tâm phúc trò chuyện.
Những xá nhân lâu năm như Phùng Đường, Kịch Mạch đều không có mặt, bên cạnh là hai vị Trình Bất Thức và Trực Bất Nghi.
Lưu An thấy Lưu Tứ mặt mày thâm tím đi vào, hồ nghi hỏi :"Ai đánh đệ thế?"
Lưu Tứ xấu hổ sờ mặt: "Bị chó dữ cắn."
Lưu An bật cười: "Chó nhà ai mà giỏi quyền cước thế?"
"Nhà Nhữ Âm hầu ... Đại ca, cái đó không quan trọng, đệ dẫn Trọng Thư tới cầu học, xin đại ca đừng để ý tới sự ngu dốt của hắn, hết lòng dạy bảo, đệ cảm tạ."
Lưu Tứ nói xong đánh miệng với Đổng Trọng Thư:" Còn không mau bái tạ."
Đổng Trọng Thư hiểu rồi, tên này tự động đem bản thân nhập vai a phụ mình.
Lưu An để hai thằng nhãi đừng bên đợi, tiếp tục trò chuyện:" Nói với những kẻ đó, học cung là học cung, huyện học là huyện học, những học viện kia là do ta tự bỏ tiền riêng ra tài trợ, dùng bồi dưỡng chí sĩ của Hoàng Lão ... Danh ngạch thái học vốn ít, hơn nữa lấy chấp chính làm chủ, chỗ của ta chỉ thuần túy là nơi giảng học vấn. Nếu họ có nghi vấn gì, bảo tới tìm ta."
Trực Bất Nghi bình tĩnh nói:" Họ không phản đối học cung, họ phản đối là con mình không thể nhập học."
Trình Bất Thức cười nhạt:" Đám người này mãi mãi không biết đủ, có tư cách ở thái học, còn mặt dày vô sỉ muốn chia một chén canh trong học cung của điện hạ."
Đổng Trọng Thư nghe họ trò chuyện, vẻ mặt suy tư.
Lưu An căn dặn vài câu cho hai người đi, Đổng Trọng Thư mới hỏi:" Có phải là phiền phức do học cung gây ra?"
Lưu An cười:" Đại khái các học phái khác thấy ta thiết lập học cung cho Hoàng Lão, sợ Hoàng Lão thế lớn, không ngồi yên được."
Đổng Trọng Thư không nghĩ vậy:" Điện hạ nhìn thì giống lập học cung cho hoàng lão, thực tế là đề bạt kẻ sĩ tầng thấp, bọn tất nhiên là không ngồi yên."
Lưu An cười ha hả không đáp.
Lưu Tứ vỡ lẽ:" Đại ca muốn đem người cơ sở biến thành người của mình, đoạt quyền với a phụ!"
"Rắm thối!" Dù là Lưu An cũng không nhịn được nói tục một câu, không muốn nói nhiều với đứa đệ đệ này, phất tay:" Đệ ra ngoài chơi của đệ đi, đừng ảnh hưởng tới ta dạy học."
Lưu Trường cử hành một yến tiệc long trọng khoản đãi Loan Bố.
Yến tiệc tổ chức bên trong phủ Đường Vương ban đầu.
Người tới dự tiệc không nhiều, trừ Loan Bố chỉ có Lữ Lộc, các xá nhân trước kia, còn vài quan viên ở nội sử.
Loan Bố hoàn thành sứ mệnh khôi phục Lũng Tây, đây là công lao lớn.
Trông Loan Bố chẳng giống như để ý tới công lao của mình, hắn càng để ý chuyện xảy ra sau khi mình rời triều đình, nhất là những việc Triều Thác làm.
Trong mắt Loan Bố, phương thức làm việc của Triều Thác hơi quá khích, những người tới Lũng Tây lao dịch liên tục gia tăng, nhiều người vì chuyện rất nhỏ mà bị phán quyết. Triều Thác chấp pháp không để ý tới tình người, Loan Bố nghiêm mặt nói:" Bệ hạ, khi thần vừa tới Lũng Tây, tội nhân phục dịch nơi đó chỉ hơn bốn nghìn ... Nhưng khi thần rời đi thì đã là một vạn tám nghìn người rồi."
"Thần từng hỏi chuyện rất nhiều người, tội danh nhiều người trong đó chưa tới mức phải đi lao dịch ... Chỉ vì tuyết chặn đường đi, không kịp thời đưa vật tư tới nơi liền ném người ta đi phục dịch ... Pháp lệnh như thế quá hà khắc. Phán quyết phải hợp tình hợp lý, gặp phải tình huống đột phát, thời tiết thay đổi liên quan gì tới quan lại?"
"Có người vì công việc là tranh cãi vài câu, Triều Thác liền dùng tội ẩu đả đưa họ đi lao dịch, đúng là quá đáng."
"Dùng cách thức hà khắc đó quản lý quốc gia sẽ giống nước Tần, gây ra dân oán."
Loan Bố lớn tiếng nói, mấy viên quan ngồi dưới kích động lắm, rốt cuộc có người dám lớn tiếng mắng Triều Thác rồi.
Bọn họ rất muốn gật đầu phụ họa lại không dám.
Vì Triều Thác ngồi ngay đối diện.
Triều Thác mặt mày khó coi:" Đám quan lại vận chuyển vật tư không để ý tới thời tiết thay đổi, nếu xuất phát sớm vài ngày sẽ không bị chặn giữa đường, nói cho cùng vẫn là tại chúng."
Loan Bố đứng bật dậy:" Ngươi cho rằng quan lại thiên hạ đều biết nhìn thiên tượng hiểu địa lý à?"
Triều Thác không sợ Loan Bố, gân cổ lên:" Ta dựa vào luật làm việc, xử phạt những kẻ đó, quan lại sau này coi đó làm lời cảnh báo."
Nhìn hai người họ cãi nhau, Lưu Trường bỏ miếng thịt xuống:" Thác ... Loan Bố nói có lý, xã miễn cho những quan lại vì chuyện ngoài ý muốn mà thất chức đi."
Triều Thác cuống lên, hắn biết Loan Bố có thể ảnh hưởng tới phán đoán của bệ hạ, nhưng không ngờ sức ảnh hưởng lớn tới vậy, vội kêu lên:" Bệ hạ, nếu có mở đầu này, về sau quan lại sẽ không sợ nữa, sẽ lấy cớ chuyện đột phát ngoài ý muốn để đối phó ..."
Lưu Trường nổi giận vỗ bàn:" Trẫm bảo thả là thả ."
Triều Thác cúi đầu, không dám cự tuyệt.
Lưu Trường mắng:" Vì cảnh cáo quan lại sau này thì phải trừng phạt người vô tội à? Nếu có kẻ làm sai mà lấy cớ vậy thì ngươi đi bắt! Dùng người vô tội dọa người khác là ngươi vô dụng."
Triều Thác vội nhận tội, hắn len lén nhìn Loan Bố, lòng đau khổ, Loan Bố vừa về, hắn liền thất sủng.
Địa vị tên đó trong lòng bệ hạ thực sự quá cao, nếu là người khác nói lời như vậy, e là sẽ ăn đòn.
Còn các quan viên khác mắt sáng lên.
Người cò thể trị Triều Thác rốt cuộc cũng xuất hiện rồi à?
Loan Bố ngồi lại vị trí của mình, lần nữa nói:" Bệ hạ, còn cả luật pháp do Triều Thác mới soạn ra, hắn yêu cầu tăng thêm 20 điều luật, thần thấy 15 điều không thích hợp."
Triều Thác không nhịn được:" Bệ hạ, đừng nghe hắn nói linh tinh."
"Được rồi, ăn đi đã."
Lưu Trường cắt ngang hai người tranh cãi, họ vẫn trừng trừng nhìn nhau, Triều Thác đang lúc đắc ý nhất, hắn vừa diệt Lễ phái, uy vọng tăng mạnh , quần thần giận mà không dám nói .... Loan Bố là người đầu tiên dám công khai phản đổi hắn, nhưng Triều Thác chẳng làm gì được, vì Loan Bố không có vết đen nào, muốn tìm kiếm tội chứng chống lại loan bố, còn khó hơn tìm tội chứng chống lại hắn.
Bữa cơm đó, Triệu Thác ăn mà vô vị, sớm rời đi.
Loan Bố thì ở lại bên cạnh Lưu Trường:" Bệ hạ, Triều Thác dùng luật thực sự quá nghiêm khắc, hoàn toàn không coi đại thần là con người."
Quần thần không dám phản đối Triều Thác, một mặt là vì sợ hắn, hai là lo lắng gánh tiếng ác, bị hiểu lầm là tham hưởng lạc, không chịu tiếp nhận pháp lệnh.
Nhưng Loan Bố không sợ.
"Hắn lấy phương thức cai trị tù phạm để cai trị đại thần, thần thấy không ổn, quân vương nếu cảnh giác với đại thần của mình như đạo tặc, đại thần cũng dùng phương thức tương tự đối đãi quân vương!"
"Xin bệ hạ minh xét."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com