"Oa !" Đứa bé thò đầu ra nhìn thế giới bên ngoài.
"Nhập vào từ nước Trường Sa đấy ... Rất quý giá, kéo dài tuổi thọ."
"Nồi đất nước Triệu đây ... Chịu nhiệt rất tốt, bán rất rẻ!"
"Hoa quả Tây Vực! Ngửi thử đi, có thể nếm trước ..."
Dọc đường toàn thương phiến chào hàng, bọn họ như tỉ thí xem giọng ai to hơn, gần như chắn cả đường đi, thậm chí là chủ động lôi kéo người qua đường, thi thoảng giáp sĩ đi ra mới khiến họ kiềm chế bớt.
Trong xe ngựa có một quý phụ đầy đặn, hai bên là hai đứa bé, đứa lớn hơn là nam hài đang chăm chú nhìn bên ngoài, ánh mắt đầy chấn động. Tiểu tử này bộ dạng thanh tú, ngũ quan đoan chính, đôi mắt cực đẹp, cực kỳ tinh khiết.
Bên kia là một nữ hài, đó thực sự là một con búp bê sứ, trông rất nhỏ, hai chân nhún nhảy. So với huynh trưởng, trông nó mũm mỉm, da mịn màng, tâm tư lại không ở phố phường náo nhiệt, nó chuyên tâm đếm ngón tay của mình, chơi không biết chán, thi thoảng còn cười ngốc nghếch.
Phàn Khanh nay không còn là thiếu nữ ngang ngược nữa, cùng với tuổi tác tăng lên, nàng dần biến thành bộ dạng Lưu Trường thích, thành thục quyến rũ, nếu không nói chuyện, đúng là có chút khí chất quý phụ.
Chỉ là nàng lên tiếng một cái là khí chất mất sạch.
"Con nhìn cái gì mà chăm chú thế, bên ngoài có tiểu cô nương nào xinh đẹp à?" Phàn Khanh thuận theo ánh mắt Lưu Lương nhìn ra ngoài:
Lưu Lương rùng mình ấp úng:" Không ... Con chỉ ..."
Phàn Khanh vò đầu nó:" Muốn mua cái gì không, đây là phố ăn uống náo nhiệt nhất Trường An, cái gì cũng có đấy, các con muốn ăn không?"
Lưu Lương lắc đầu.
Lưu Linh đang chuyên tâm đếm ngón tay giật mình:" Ăn đâu? Ở đâu có cái ăn?"
Phàn Khanh khẽ vỗ đầu nó:" Đúng là do a phụ con sinh ra."
Nàng bảo đánh xe:" Phía trước có chỗ đỗ xe, chúng ta ăn chút gì trước."
"Vâng!"
Nay ở Trường An muốn đỗ xe ngựa không phải chuyện dễ dàng, may mà có những vị trí chuyên giành cho đỗ xe, đánh xe phải tìm rất lâu mới có. Bọn họ vừa mới xuống xe thì có người chặn lại.
Một lão giả giọng điệu lẫn thái độ đều ngang ngược:"100 tiền."
Ngự giả hét lên:" Cái gì mà 100 tiền, ta đỗ nơi khác có 10 tiền."
"10 tiền là tiêu chuẩn thấp nhất, nửa canh giờ 80 tiền, ngươi là xe hai ngựa nên 100, nửa canh giờ thêm 200."
"Lý gì vậy, ta đỗ xe ở Ngũ Đỉnh lâu cũng không thu nhiều như thế."
"Vậy tới Ngũ Đỉnh lâu mà đỗ."
Đánh xe hết cách bực bội cho tay vào lòng lấy tiền.
"Nếu muốn rửa xe, cho ngựa ăn ..."
"Không cần, tiền đây."
Quý nhân trên xe đã đi rồi, đánh xe ở lại chỗ đợi, hắn không lo, ba người đó dù đi tới đâu cũng không thiếu người bảo vệ.
Phàn Khanh dẫn hai đứa bé tới một quán ăn.
Trên đường người qua kẻ lại, nhốn nháo ồn ào, nhưng không biết vì sao, xung quanh họ có rào chắn vô hình, gần như không ai chạm vào được. Xung quanh họ có mấy người đi đường, vóc dáng cao lớn, tựa như đang đi lại, nhưng người trước sau đầu bị họ ép nhường đường.
Đây là quán ăn náo nhiệt nhất trên con đường này, tuy không lớn, nhưng rất đông khách, đủ các loại người tụ tập ở đây, tiếng ồn như muốn lật tung nóc nhà.
Ba người đi vào thậm chí không kiếm được chỗ, chủ quán đành dọn vị trí mé phía bắc cho họ:" Xin thứ lỗi, thực sự không còn chỗ nữa ... Mọi người tới nghe chuyện à? Hơi muộn rồi, đoạn đầu đã kết thúc."
Lưu Linh bừng tỉnh:" Chuyện à? Ở đâu có chuyện?"
Phàn Khanh cười:" Không sao, ngươi lấy món ăn cho bọn nhóc đi, bọn ta có thể đợi."
Chủ quán vâng dạ, rất nhanh các loại món ăn đưa lên bàn gỗ. Lưu Lương gò bó ngồi quỳ ở bên, ăn từng chút một. Vị công chúa nào đó thì dùng cả hai tay cầm thịt, ăn tới mặt mày bóng lưỡng, còn thi thoảng dùng ống tay áo lau mặt ... Phàn Khanh nhìn mà đau đầu, hai đứa này phải đổi cho nhau mới đúng.
Sắp ăn xong mới có một ông già được người xúm quanh đưa vào quán ăn, ông ta vừa tới, đám đông reo hò.
Ông ta thi lễ với mọi người, đi lên đài cao.
"Lần này chúng ta nói chuyện Vũ Dương hầu phá Bộc Dương!"
Mặt Phàn Khanh thay đổi tức thì.
Ông già tiếp tục nói:" Lại nói có Tần tướng Chương Hàm, người này tác chiến dũng mãnh, có dũng có mưu, đánh đâu thắng đó, diệt quân của Chu Chương, phá quân Sở ở Điền Tang, áp sát quốc đô Trần huyện nước Sở, ép Trần Thắng bỏ trốn ... Tức thì nghĩa quân thiên hạ không ai không sợ. Nhưng Cao hoàng đế không sợ, nói với tả hữu, ai có thể phá kẻ này? Vũ Dương hầu lập tức đứng lên ..."
"Trên thành Bộc Dương, vạn tiễn bắn ra, che kín bầu trời, như mây đen cuồn cuộn, không ai dám tới gần. Vũ Dương hầu một tay cầm thuẫn, lệnh giáp sĩ theo sau, một mình đặt thang mây, có đá ném xuống, ông dùng thuẫn đỡ, có sĩ tốt lấy mâu đâm, ông tóm lấy mâu ném kẻ đó xuống thành ..."
"Vũ Dương hầu giết 26 người, lên tường thành, giáp sĩ hô to, đi theo sau, không ai ngăn được nữa."
"A mẫu ... A mẫu!" Lưu Linh khẽ lay Phàn Khanh:
Phàn Khanh vội lau nước mắt, làm như không có gì:" Sao thế?"
"A mẫu khóc."
"Ta không khóc, chỉ thấy câu chuyện hay quá thôi."
Khi Phàn Khanh đang nói thì bên ngoài đột nhiên có một đám thiếu niên đi vào, chừng mười tuổi. Bọn chúng vừa xuất hiện, không khí nơi này liền bị phá hỏng, đứa nào đứa nấy quần áo xa hoa, thần thái ngông nghênh ... Phàn Khanh nheo mắt nhìn về phía sau lưng, mấy người đi đường kia hiểu ý đứng dậy.
Đúng lúc ấy đám thiếu niên cũng nhìn về phía Lưu Lương, sau đó như thấy ác quỷ, hét lên co chân chạy.
Chúng thậm chí chưa kịp nói gì, nhìn thấy Lưu Lương đã sợ hãi bỏ chạy rồi.
Lưu Linh há hốc mồm:" Tam ca, vì sao chúng lại sợ huynh?"
Lưu Lương cũng mù tịt, nó có nhận ra những người đó đâu.
Phàn Khanh cười nhạt:" Còn có thể vì sao nữa, chắc chắn là từng bị thằng nhãi nào đó đánh."
Đám Phàn Khanh ăn xong lại lần nữa xuất phát.
Đích tới là Vũ Dương hầu phủ.
"Đại mẫu!"
Lưu Linh nhìn thấy Lữ Tu liền cười ngốc nghếch nhào tới, Lữ Tu sợ nó ngã, vội bế lên.
Phàn Khanh giải thích:" Đây không phải đại mẫu của con, mà là di đại mẫu ... Đại mẫu của con ở trong Trường Lạc cung cơ!"
Lưu Linh nhìn Lữ Tu lần nữa, nó nhìn rất kỹ, lần nữa ôm bà:" Đại mẫu!"
Lữ Tu cười thơm mấy cái lên trán con búp bê sứ:" Ta là đại mẫu của cháu."
Phủ Vũ Dương hầu nay trống vắng, Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân đều không ở nhà, chỉ còn lại bà. Phàn Khanh thi thoảng đưa đám trẻ con đến thăm, đương nhiên không dám đưa Lưu Tứ theo, sợ a mẫu tức sinh bệnh ...
Hai mẹ con trò chuyện, Lưu Lương ngoan ngoãn ngồi bên, Lưu Linh đã chạy mất.
"A mẫu, người đừng ở nhà mãi, thi thoảng ra ngoài chơi .. Có thể tới hoàng cung, hoặc con đưa a mẫu ra ngoài."
"Không được, nếu đại ca con có thư về mà ta không ở nhà thì sao?"
"Thì sai người mang tới."
"Không cần."
Đúng lúc này vị công chúa Đại Hán hùng dũng cười ngốc nghếch chập chững chạy đuổi theo con gà mái kinh hoàng.
"Nhị ca con có con rồi, vậy mà đại ca con ..."
"Đại ca con không phải ở bên đó cả đời, huynh ấy sẽ về."
"Trường có nói khi nào để nó về không?"
Đúng lúc này một có gà trống hùng dũng gáy vang, lạch bạch đuổi theo công chúa Đại Hán kinh hoàng khóc tu tu chạy qua cửa.
Phàn Khanh không nhịn được nói:" Lương, đi trông muội muội con."
Lưu Lương vội chạy đi.
"Trường nói, bên đảo Oa còn cần huynh ấy quản lý."
"Bảo nó quản lý một đám dã nhân à? Nơi đó chẳng bằng Nam Việt, kém cả Tây Vực! Nhi tử ta đâu có phạm tội ..." Tâm tình Lữ Tu trở nên kích động:
"A mẫu, nước Yên phái viện trợ vật tư quy mô lớn, nước Ngô, nước Giao Đông liên hệ với họ qua đường biển ... Nơi đó nhanh chóng phát triển, tình hình không ác liệt như phương nam ..."
Đúng lúc này một con gà trống hùng dũng phát ra tiếng kêu to, lạch bạch đuổi theo hai đứa bé kinh hoàng là hét ...
Phàn Khanh đứng dậy, con gà trống quác một tiếng, cổ ngoặt sang bên.
Cho dù trước đó đã ăn cơm rồi, Lữ Tu vẫn giữ họ lại ăn cơm.
Con gà trống bị nhổ lông ở trong nồi tỏa ra mùi thơm, khi thịt gà được đưa lên, công chúa Đại Hán mặt hầm hầm cầm lấy cắn xé, vừa cắn vừa mắng:" Đuổi ta này! Đuổi ta này!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com