Phù Khâu Bá rời khỏi thái học, người nắm giữ thái học biến thành Vương Cao của Hoàng Lão, tính cách của Vương Cao nóng nảy hơn một chút, nhưng ông ta cũng miễn có thể đối xử với mọi người như nhau ... Chỉ là Nho gia ở thái học gặp phải đả kích chưa từng có, cũng không chỉ thái học, toàn bộ Nho gia bị cho một gậy ngã nhào. Người ta không nói Lễ phái của Nho gia thế nào, người ta chỉ nói Nho sinh thế nào.
Phí hết tâm tư để cứu kẻ bất hiếu, khiến quan niệm Nho gia thành trò cười, bị thiên hạ nhạo báng, cũng là đả kích lớn với niềm tin của họ.
Rất nhiều Nho sinh ở thái học xin nghỉ, bọn họ thực sự không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nãy, mà Lưu Bột học trong thái học thành lúng túng.
Lão sư của hắn đã không ở thái học nữa, vậy sau này có cần tới thái học không?
Có điều rất nhiều hảo hữu của Lưu Bột ở nơi này, bao gồm hai vị vương tử Thân Độc thường đánh nhau. Tính cách Lưu Bột không giống a phụ, hắn cũng không có nhiều bằng hữu như ca ca và đệ đệ, mọi mối quan hệ của hắn cơ bản ở thái học. Tuy hắn là Nho sinh, nhưng không sĩ tử phái nào dám chĩa mũi giáo vào hắn, thậm chí không dám lén bàn bạc, vì thân cữu phụ của người ta là người nắm quyền thái học, thái học có gió lay cỏ động gì, Phàn Thị Nhân thường là người biết đầu tiên.
Lưu Bột thời gian qua vẫn tới thái học nghe giảng như bình thường.
Tuy không còn Phù Khâu Bá vẫn còn các lão sư khác, ví như đại đệ tử của ông là Thân Bồi Công, như vị đại nho trẻ Hàn Anh gần đây hoạt động vô cùng tích cực.
Không khí trong thái học hơi quỷ dị, bình tĩnh khác thường.
Khi Lưu Bột tới phòng học của Thân Bồi công nghe giảng, nơi này không ngờ có mấy vị khách quý.
Hàn Anh cười khà khà ngồi bên Thân Bồi, hai người đang bàn luận gì đó, mà bên cạnh Hàn Anh là một quý nhân, người này mặt mày tái nhợt, vóc người gầy gò, thấy Lưu Bột vào thì cười nháy mắt.
Lưu Bột hơi kinh ngạc, vội hành lễ.
Người kia lắc đầu, ra hiệu Lưu Bột ngồi xuống nghe.
Thân Đồ vì chuyện của lão sư mà bụng chất đầy lửa giận, thái độ của Hàn Anh càng làm ông ta phẫn nộ hơn. Sau khi đám Tiêu Phấn rớt đài, Hàn Anh vui sướng ăn mừng, viết liền ba bài văn phê phán hệ thống lễ pháp ... Hành vi này thực sự có mùi vị phản bội Nho gia.
Thân Bồi không thẹn là đại đệ tử của Phù Khâu Bá, chiếm cứ ưu thế kinh nghiệm, ông ta ba lần nói cho Hàn Anh không đối đáp được, nhưng Hàn Anh không giận khi rời đi vẫn hành lễ bái tạ.
Sắc mặt Thân Bồi bấy giờ mới tốt hơn.
Lưu Bột đi theo, rời khỏi phòng học, Lưu Doanh dừng bước đợi Lưu Bột, Hàn Anh cung kính đứng ở một bên.
Vị quý nhân kia chính là bá phụ Lưu Doanh của Lưu Bột.
"Bá phụ!"
Lưu Doanh cười bảo hắn đứng dậy:" Không tệ, ngày càng có phong phạm Nho gia rồi ... Chỉ là hơi cao lớn."
Hàn Anh ở bên không nhịn được nói:" Bệ hạ ... Vóc dáng của Đại vương thế này mới thích hợp làm đại nho."
Hai người có vẻ quan hệ rất tốt, Lưu Doanh bật cười.
Lưu Bột hỏi:" Bá phụ sao lại ở đây?"
"Trẫm là hảo hữu của Hàn quân, nghe nói hắn muốn tới biện luận với Thân Bồi công nên tới nghe."
Học vấn của Lưu Doanh rất cao, đọc rất nhiều sách, tuy chỉ biết nói không biết làm, nhưng trình độ văn hoa ít nhất cao hơn Lưu Trường năm tên Hạ Hầu Tào. Hàn Anh nói:" Bệ hạ chủ yếu tới thăm Nho sinh trong thái học, vừa rồi bệ hạ tiếp kiến không ít Nho sinh."
"Nhưng bá phụ tin Hoàng Lão mà."
"Trẫm thích đọc sách, dù Nho gia hay Hoàng Lão đều học cả." Ngữ khí Lưu Doanh trở nên nghiêm túc:" Trẫm nghe nói rất nhiều Nho sinh thôi học, trẫm tới khuyên giải họ, trẫm hiểu cái cảm giác tinh thần sa sút, có lòng chẳng có sức, mất lòng tin vào bản thân."
Cả đời Lưu Doanh chẳng có thành quả gì, nhưng thanh danh cực tốt, nhất là trong mắt sĩ nhân, hành vi nhường ngôi của hắn không khác gì Nghiêu Thuấn.
Biểu hiện của Lưu Trường càng ưu tú, thanh danh của Lưu Doanh càng cao.
Trong mắt rất nhiều sĩ nhân, Lưu Doanh là thánh vương để đời sau học theo.
Lần này hắn tới thái học, chỉ dùng một phen khích lệ, giữ lại được mấy trăm Nho sinh muốn thôi học.
Lưu Doanh rất vui vì mình có thể giúp.
Nhìn Hàn Anh theo bá phụ mình rời đi, trong đầu Lưu Bột đột nhiên sinh ra một số suy đoán kỳ quái, hắn vội lắc đầu, suy đoán về trưởng bối như thế thật vô lễ.
"Bột, sao cháu ở đây, ta tìm cháu lâu rồi!"
Phàn Thị Nhân vội vàng chạy tới, tóm lấy tay Lưu Bột:" A mẫu cháu sai người tới chuyển lời cho ta, họ đang ở nhà đại mẫu cháu ... Bảo ta đưa cháu đi ăn cơm."
Lưu Bột thậm chí còn chưa kịp hành lễ đã bị cữu phụ kéo đi, lên xe, tới thẳng nhà đại mẫu.
"Nhị ca, hết thịt rồi ..."
Tiểu công chúa đắc ý khoe đống xương trên bàn, Lưu Bột cười bẹo cái mặt bầu bầu của nó.
"Không phải nơi này còn có thịt à?"
Đại ca Lưu An vì tuổi tác cách bọn chúng quá xa, không thể thân mật với đứa nhóc, bọn chúng đại khái coi Lưu An như a phụ thứ hai, có hơi sợ hắn. Nhưng Lưu Bột thì khác, hết sức thân thiết với ba đứa đệ muội còn lại.
Đương nhiên Lưu Linh không sợ bất kỳ ai.
Cơ bản nó thuộc cấp vô pháp vô thiên, chỉ Tào Xu dám giáo huấn nó, nhưng mỗi lần Tào Xu cau mày, nó sẽ hét toáng lên a phụ. Thế rồi có một tráng hán thân như thiết tháp có thể nâng đỉnh từ trên trời giáng xuống, hỏi nó làm sao ... Lưu Trường sủng ái Lưu Linh hơn bất kỳ ai, thậm chí vì nó mà cãi nhau với Lữ hậu ... Cùng là con, nhưng Lưu Linh và Lưu Tứ được đãi ngộ khác hẳn.
Có a phụ như thế, nó cơ bản có thể hoành hành ngang ngược ở hoàng cung, huống hồ, trừ Lưu Trường, bốn vị ca ca đều sủng ái nó ... Ngay cả Lưu Tứ còn nghe lời muội muội răm rắp thậm chí mặc muội muội bắt nạt mình .... Phàn Khanh đôi khi nghĩ, sau này rốt cuộc thứ xui xẻo nào sẽ cưới nha đầu này.
Chẳng may phu thê cãi nhau, nhạc trượng dẫn theo bốn đại cữu ca tới chôn luôn ấy chứ.
Lưu Bột bái kiến Lữ Tu, Lưu Lương ngồi bên cạnh ca ca, còn Lưu Linh ngồi trong lòng ca ca đếm ngón tay.
Trong nhà ít khi náo nhiệt như vậy, Lữ Tu cũng bỏ chuyện đại nhi tử ra sau đầu, cười vui vẻ nghe chúng tán gẫu.
Phàn Khanh đứng dậy dọn dẹp bàn trước mặt:" A mẫu giúp con trông hai đứa này, con dẫn Bột tới Trương gia một chuyến."
Lữ Tu hỏi:" Trương gia nào?"
"Nhà Trương tả tướng ạ, đứa bé này sớm có hôn ước, con chưa tới bái phỏng, vậy là không hợp lễ. Nay Trương tả tướng không có nhà, vừa vặn tới thăm phu nhân ông ấy."
"Ồ, đúng là thế, Bột còn nhỏ, không vội."
"Không vội à ... Còn chỉ dẫn bột tới bái phỏng thôi."
Lưu Bột hơi đỏ mặt, không nói gì cả, còn Lưu Linh hình như hiểu một chút, hỏi Lưu Lương:" Nhị ca sắp xuất giá à?"
"Nam nhân không xuất giá, Nhị ca chỉ đi gặp người ta."
"Con cũng muốn đi."
Lưu Linh ôm chặt chân Phàn Khanh, sống chết không buông, Lữ Tu phải dùng đồ ăn vặt mua chuộc nó, nó mới chịu buông Phàn Khanh ra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com