Ngồi trên xe ngựa, Phàn Khanh vẫn dặn dò nhi tử ngốc nhà mình, mặc dù đứa nhi tử này đã cao hơn nàng rất nhiều, nhưng trước mặt a mẫu vẫn cúi đầu vâng dạ.
"Con đó, phải thể hiện chút khí khái đại trượng phu, đừng suốt ngày nghe lời thế, học a phụ con, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên." Phàn Khanh chẳng biết làm sao, sao con mình đẻ ra lại thế này:
"Lát đi vào chủ động hành lễ bái kiến, đừng để về ta đánh con."
"Không được nấp sau lưng ta."
"Phải lễ phép nhưng không được sợ hãi."
Cuối cùng tới nơi, Phàn Khanh sai người gõ cửa, rất lâu sau mới có người rụt rè hỏi:" Ai thế?"
"Ta là Khanh, a mẫu của Bột!"
Phàn Khanh vừa đáp, cửa nhanh chóng được mở ra, Lưu Yên tươi cười bái kiến Phàn Khanh, Lưu Bột hơi run song vẫn nghe lời a mẫu, hành lễ bái kiến.
Đi vào viện lạc, hai bị phu nhân đã hàn huyên.
Lưu Bột thấy bước chân mình hơi lảo đảo, hắn hít sâu một hơi, trong sân có một nữ hài, tuổi ít hơn Bột rất nhiều, tương tự đám Tứ.
Nhưng mà tương mạo thì ... Không thể bới móc vào đâu được.
Nó mặc trang phục trắng, đứng ở đó, tuổi còn nhỏ mà mang khí chất lành lạnh, ánh mắt lãnh đạm, toàn thân như thần tiên, kế thừa hoàn mỹ ưu điểm của phụ mẫu. Nhất là tướng mạo băng sơn mỹ nhân kế thừa nhà Lưu hầu một cách hoàn mỹ.
Phàn Khanh nhìn thấy nó cũng hoảng hốt, thì ra a phụ ảnh hưởng tới tướng mạo nữ nhi lớn vậy à?
Vậy thì mình ...
Nàng bất giác muốn sờ mặt.
Lưu Bột chỉ bình tĩnh nhìn nó, không có suy nghĩ gì, hắn sợ Lưu Yên hơn, sợ mình nói sai, không có cảm giác gì với thê tử tương lai ... Chắc là vì tuổi còn nhỏ.
Phàn Khanh và Lưu Yên trò chuyện vui vẻ, nàng cực kỳ hài lòng với tướng mạo nhi tức tương lai, dù tính cách hơi lạnh. Lưu Yên cũng rất hài lòng với Lưu Bột, trông là biết làm việc khỏe, tương lai gọi tới nhà chặt củi gì đó cũng tiện.
Khi ra về, Phàn Khanh vui vẻ hỏi con:" Thế nào?"
"Thịt ngon lắm ạ."
Phàn Khanh tức thì giơ tay lên:" Chỉ biết ăn thịt, ăn không no à?"
Khi đoàn người rầm rộ về hoàng cung, Phàn Khanh mệt lắm rồi, để bọn trẻ con tự chơi, nàng đi nghỉ ngơi.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường cau mày, thần sắc hơi phẫn nộ, Triều Thác ngồi trước mặt run bần bật.
Hắn không muốn bị treo lên tường.
"Chuyện này không được xảy ra lần thứ hai, nếu dám bắt người của Loan Bố, làm lỡ nông vụ, trẫm chôn ngươi xuống đất làm phân bón! Hiểu chưa?"
"Vâng!"
"Làm gì cũng không được ảnh hưởng tới canh tác."
Khi Lưu Trường đang rống lên thì một đứa bé chạy vào.
"A phụ!!"
Tức thì lửa giận trên mặt Lưu Trường biến mất tăm tích, y cười ha hả đứng dậy, bế đứa bé vào lòng, mặt mày hiền từ tới độ làm Triều Thác há hốc mồm.
"Nữ nhi ngoan, đi đâu đấy? Sao bây giờ mới về?"
"Tới nhà đại mẫu ạ, sau đó có con gà trống rất hung dữ đuổi con, ca ca giúp con ... Sau đó ca ca cũng bị đuổi. Cuối cùng a mẫu ra tay, hầm con gà cho con ăn ..."
Đứa bé ngồi trong lòng Lưu Trường, tương phản thị giác cực lớn, như con gấu ôm con chuột vậy.
"A mẫu hung dữ lắm, chẳng giống a phụ!"
"A phụ ôn nhu nhất!"
Triều Thác nghe câu này rùng mình một cái, cúi đầu càng thấp không dám hó hé gì, nhưng bằng sự mẫn cảm của hắn liền nhận ra, cái thứ bé xíu có thể ngồi vừa bàn tay bệ hạ là sự tồn tại đáng sợ nhất Đại Hán, dứt khoát phải tránh xa.
Từ khi Loan Bố trở về, lưng Thân Đồ Gia không đau nữa, chân không mỏi nữa, đi như bay, ở trên đường còn ngâm nga hát.
Nếu hỏi cả Đại Hán ai thù Triều Thác nhất thì rất khó trả lời.
Cơ bản đại thần nào cũng muốn thấy Triều Thác chết.
Nhưng hỏi ai có chấp niệm đối với việc lật đổ Triều Thác nhất, chắc chắn là vị thiếu phủ Thân Đồ Gia này rồi.
Khi Thân Đồ Gia và Triều Thác còn cộng sự với nhau ở nước Nam Việt, không chỉ một lần muốn bóp chết hắn, sau hai người cùng đi trị thủy, ông ta càng kiên định ý chí bóp chết hắn.
Đáng tiếc thói đời ấm lạnh, Triều Thác lắc mình một cái biến thành tam công, còn Thân Đồ Gia vẫn là cửu khanh, hai người không còn là đối thủ cùng cấp bậc.
Triều Thác đối diện với lão hữu, bỏ qua hiềm khích cũ, làm theo phép công, lo Thân Đồ Gia mùa đông ở phòng ấm hại người, sai ông ta tới bên sông kiểm tra trị thủy.
Thân Đồ Gia không làm gì được hắn.
Nhưng bây giờ Loan Bố về, hết thảy đã thay đổi, Loan Bố dùng thực tế chứng minh, có cửu khanh có thể chửi mắng tam công, tam công không dám cãi lại.
Thân Đồ Gia từ sáng sớm đã tới cổng phủ Loan Bố, đợi ở đó, đáng tiếc bị Loan Bố phát hiện, kéo vào nhà ăn cơm.
Khi rời nhà, Loan Bố hành lễ với lão trượng ba lần, Thần Đồ Gia vội hành lễ theo.
Lão trượng nhân trơ ly rồi, thậm chí còn đáp lễ.
Hai người ngồi trên xe ngựa, về danh nghĩa Thân Đồ Gia và Loan Bố ngang cấp, một quản nông tang, một quản tài chính, nhưng lúc này ông ta càng giống cấp dưới của Loan Bố.
"Đây là chi tiêu nông nghiệp năm nay, chúng ta giảm bớt phát nông cụ cho bách tính, còn cả trợ cấp sản xuất ... Tình hình trâu cày tốt hơn ..."
"Giống mùa xuân đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngài có thể chuẩn bị cho mùa đông và mùa thu ... Nhất là áo mùa đông, năm ngoái bệ hạ rất thất vọng, năm nay phải hoàn thành tâm nguyện của bệ hạ .."
Thảo luận xong chính sự, Thân Đồ Gia mới nói chuyện riêng.
"Ta có hai chúc lại, vì không tính ra tình hình chi tiêu cả năm trong thời gian quy định, bị ngự sử cáo trạng, nhột vào đình úy ... Ta muốn nhờ ngài cứu họ ra."
Thân Đồ Gia nghiêm túc nói:" Loan công chưa biết, năm trước chi tiêu cực lớn, Kiến Thành hầu còn tài trợ một phần. Khác với trước kia, thời gian quy định ngắn, căn bản là ép người ta, trừ khi là người như Trương tướng mới có thể tính ra ... Ta tấu lên bệ hạ xin hoãn một thời gian, nhưng bệ hạ chưa kịp trả lời thì Triều Thác đã đàn hặc, rồi đình úy bắt người."
"Ngày nào chưa trừ Triều Thác, Đại Hán chưa yên."
Loan Bố thở dài:" Ta sẽ nói với bệ hạ chuyện này."
"Loan công, nay chỉ có ngài mới cứu được người trong tay Triều Thác, chỉ có ngài đối phó được với hắn, ngài không thể nhìn hắn như thế."
Lần này Loan Bố không đáp nữa.
Khi Loan Bố tới nội sử phủ, Đổng An Quốc đã đợi sẵn.
"Loan công, người phái tới các nơi dạy nông tang đã tới vị trí, chúng ta phái người tới từng huyện, quan lại đương địa toàn lực phối hợp."
"Ngươi nhớ kỹ, là chỉ dạy, không phải cưỡng ép ... Nếu quan lại có thể phổ biến là tốt nhất, nếu như vì phổ biến mà ép bách tính thay đổi phương thức canh tác sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
"Ngài yên tâm, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện như thế."
"Còn nữa, những Nông gia phái đi, bọn họ đại biểu cho bệ hạ, bảo họ chớ quên chí Nông gia, phải dẫn dắt từng bước, giảng giải chu đáo, để bách tính hiểu kỹ thuật canh tác cơ bản, tăng thêm thu hoạch. Ai ỷ thế khinh người, thậm chí thừa cơ hiếp đáp bách tính ... Ta giết."
"Vâng."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com