Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 927 - Chương 928: Thái Úy Mưu Phản Thành Công À?

Chương 928: Thái úy mưu phản thành công à?

Khi Loan Bố tới cổng hoàng cung thì quần thần đã tụ tập không ít, hắn nhìn quanh, hơi ngạc nhiên.

Không ngờ thái úy lại tới.

Thường ngày thái úy chẳng tham gia triều nghị, bệ hạ nói là thái uy tuổi cao, đi lại không tiện. Mà Loan Bố biết nguyên nhân, hắn nghe bệ hạ than vãn, thái úy rất lười biếng, không dậy sớm được.

Loan Bố không sợ thái úy như người khác, đi tới bái kiến.

Hàn Tín dụi mắt, thi thoảng lại ngáp, xem ra hơi buồn ngủ:" Loan Bố, ngươi về bao giờ?"

"Thần về một thời gian rồi."

"Ừ."

Hàn Tín chỉ nói vài câu đơn giản, không tính là nhiệt tình, cũng không quá lãnh đạm, ít nhất ông còn nói chuyện với Loan Bố. Nếu là người khác, người ta hành lễ bái kiến, nói rất nhiều lời, ông ta chẳng thèm nhìn tới một cái, làm cục diện rất xấu hổ.

Loan Bố tò mò:" Sao hôm nay thái úy lại tới triều nghị?"

"Còn không phải tại thằng nhãi kia, tối qua quấn lấy ta, nhất định muốn ta tới ..." Hàn Tín mắng vài câu rồi không nói nữa:

Rất lâu sau cổng hoàng cung từ từ mở ra, mọi người được tam công dẫn dắt đi vào.

Lưu Trường trông không khác Hàn Tín là bao, ngáp lên ngáp xuống.

Triều nghị bắt đầu, Loan Bố đứng lên trước, nói chuyện nông tang.

Mọi người yên tĩnh lắng nghe, Lưu Trường cũng không còn mệt mỏi, nghe rất chăm chú, vô cùng hài lòng, khen không ngớt.

Tiếp đó Giả Nghị tấu lên, nội dung liên quan tới việc thương cổ tăng giá quy mô lớn, hắn yêu cầu kiềm chế giá cả.

Tấu của hắn được thông qua, tuy không được mấy thần tử tán đồng, nhưng không ai phản đối, vì thái úy còn kiêm nhiệm thực hóa phủ đang ngồi đó.

Người thứ ba là Lục Giả, nói tới vấn đề khảo hạch, cho rằng số lần khảo hạch quá ít, nhiều quốc học sinh tốt nghiệp xong chẳng có việc gì làm, lại không thể đi canh tác ...

Các chuyện nhỏ lần lượt tấu xong, bắt đầu vào chuyện lớn.

Mà nói tới chuyện lớn, đương nhiên chẳng thể thiếu Triều Thác.

"Thần đàn hặc Ngô vương Lưu Hằng, Giao Đông vương Lưu Kiến, hai người này không tôn trọng bệ hạ, tự ý xuất binh, mở rộng lãnh thổ. Nhất là Ngô vương Lưu Hằng, phái người công chiếm nhiều đảo, lập bảy quận, những chuyện này không thương lượng với triều đình, là hành vi tư nhân. Hắn còn thao luyện binh sĩ, tích trữ lương thực, mật mưu với Bình Oa tướng quân, chiếm giữ bến cảng ... Lòng dạ khó lường, xin bệ hạ nghiêm trừng."

Triều Thác vừa lên tiếng, tức thì quần thần khiếp sợ.

Ngươi đúng là dám nói.

Quả nhiên mặt bệ hạ tối sầm, nụ cười khi nghe mọi người báo cáo thành quả đã biến mất.

Thân Đồ Gia đứng ra:" Bệ hạ! Thần muốn đàn hặc ngự sử đại phu Triều Thác! Kẻ này ly gián huynh đệ, nói xấu trung lương, đáng chịu tội ngược."

"Ngô vương phái thuyền ra biển đều đã bẩm báo với triều đình, đâu ra tự ý xuất binh? Mở quận càng được bệ hạ cho phép. Chẳng lẽ mở rộng lãnh thổ đất Ngô thì không phải lãnh thổ Đại Hán? Còn về phần mật mưu với Bình Oa tướng quân càng nói bậy! Triều Thác lòng dạ khó lường, phải giết."

Có Thân Đồ Gia ra trước, quần thần bắt đầu tranh cãi.

Bọn họ chẳng muốn đứng về phía Triều Thác, Ngô vương quá mạnh, ở phương nam căn bản không ai kiềm chế được, trước kia còn dùng hắn áp chế Triệu Đà, ai ngờ Triệu Đà càng bị hắn áp chế gắt gao, có đại thần còn muốn trị tội Triệu Đà vô dụng.

Chư hầu là vấn đề lớn của Đại Hán, tới nay còn có đại thần cho rằng, phải thực hiện chế độ quận huyện toàn Đại Hán, Lưu Trường cũng có suy nghĩ của mình, nếu làm thế thì Đại Hán làm gì có quy mô hiện nay.

Nếu do triều đình làm, Trương Thương mệt chết cũng chẳng có thành tựu bây giờ.

Quần thần cãi nhau ầm ĩ, Lưu Trường nhìn sang thái úy.

Thái úy hoạt động cái đầu, muốn đứng dậy.

Chỉ một động tác nhỏ đó tức thì làm triều đình im phăng phắc, không ai dám nói nữa.

Uy hiếp này thực sự đáng sợ.

Hàn Tín bình đạm nói:" Ngô vương mở biên có báo cho thái úy phủ."

Triều Thác muốn gì đó, mấy lần siết chặt tay lại buông ra, thôi vậy, dù sao mục đích của mình đã đạt được rồi.

Khi Triều Thác rời triều đường, quần thần đều dùng một loại ánh mắt không sao hiểu nổi nhìn hắn.

Lý gián huynh đệ bệ hạ.

Ngô vương chắc chắn sẽ biết chuyện này, nếu Ngô vương đưa ra phản ứng gì đó, dù là biểu đạt bất mãn của mình, vậy Triều Thác chết chắc.

Hậu Đức Điện, Hàn Tín không vui:" Ngươi vì chuyện này mà gọi ta tới à?"

"Chuyện dính tới chư hầu vương, trẫm không thể lên tiếng ... Tứ ca không thể mưu phản, trừ trẫm ra, tứ ca là người thông minh hiếm có trong tông thất, sao huynh ấy mưu phản được ... Triều Thác hẳn cũng biết chuyện ấy, hắn chỉ muốn cảnh cáo tứ ca, hoặc nói là mượn danh nghĩa tứ ca đe dọa các chư hầu khác. Trẫm phải làm thế nào ... Lão sư ra mặt là tốt nhất, triều đình nhiều việc, An lại kém khỏi, trẫm mệt quá ... " Lưu Trường than vãn:

Hàn Tín khó chịu cắt lời y:" Ta bận việc phía Thân Độc, chẳng lẽ ta rảnh ..."

"Hoàn đê đại phụ."

Một tiếng hét cắt lời Hàn Tín, tiểu công chúa nhảy tung tăng chạy vào, lao vào lòng ông, tức thì khuôn mặt nghiêm túc của ông thay đổi hẳn. Hàn Tín rất thích Lưu Linh, còn từng làm đồ chơi cho nó, thi thoảng tới hoàng cung làm mang cho nó ít thứ thú vị.

Tiểu công chúa rất thích vị đại phụ, vì chòm râu của ông mà nó gọi là "hoàn đê đại phụ". Hoàn đê là sơn dương, người khác mà gọi thế thì Hàn Tín chặt đầu rồi, nhưng Lưu Linh gọi ông lại thấy thân thiết ....

Tựa hồ lần đầu tiên Lưu Linh gọi ra tiếng đại phụ, Hàn Tín liền bị công phá.

Sau đó ông thực sự coi mình là đại phụ của Lưu Linh. Lưu Linh giống a phụ nó, chẳng biết câu nệ là gì, sức hút bùng nổ, nó đáng yêu, không khiến người ta thấy phiền, chỉ một mình nó Hàn Tín chớp mắt có cảm giác con cháu đầy nhà.

Lữ Lộc đứng ở xa nhìn cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ, mặt thộn ra.

Năm xưa ở Vân Mộng Trạch, thái úy thất bại cơ mà!

Sao có cảm giác lão nhân gia mưu phản thành công thế?

"Nhà người ta" đang vui vẻ thì có "người ngoài" đi vào:" Trường ..."

Lưu Doanh vừa bước vào thấy cảnh này cũng cấm khẩu.

"Thái úy cũng ở đây à?"

Hàn Tín không đáp:" Phái mấy cung nữ theo, ta dẫn Linh đi chơi một vòng."

Lưu Trường chưa kịp lên tiếng thì Hàn Tín đã bế tiểu công chúa đi.

Lưu Linh vẫy tay gọi:" Bá phụ! Bá phụ!"

Lưu Doanh cười khà khà đưa tay ra muốn bẹo má Lưu Linh, Hàn Tín xoay người làm hắn hụt tay, càng ngại ngùng.

Đợi ông ta đi rồi, Lưu Doanh mới lau trán, ngồi bên Lưu Trường:" Trường đệ, thái úy đúng là coi Linh thành tôn nữ nhà mình rồi."

"Sư phụ vốn cô độc lẻ loi, không có ai bên cạnh, con ông ấy chẳng dám thân cận ... Thôi, không nói nữa, Nhị ca sao lại tới đây?"

"À, ta muốn tiến cử một người."

"Hàn Anh chứ gì?"

"Sao đệ biết?"

Lưu Trường bĩu môi:" Trong thành Trường An này có chuyện gì mà đệ không biết ... Mấy chuyện huynh làm, đệ biết cả, không nói cho a mẫu mà thôi."

"Ha ha ha, chút chuyện đó không nên quấy nhiễu a mẫu."

"Đệ nghe nói gần đây Nhị ca có con ngựa toàn thân màu đỏ."

Lưu Doanh biết ngay thằng nhãi này không dễ nói chuyện, ngay cả ca ca cũng bắt chẹt:" Cho đệ mượn vài ngày."

"Bảo Hàn Anh tới đi, có điều đệ không vì thớt ngựa kia mà coi trọng hắn, phải xem Lễ của hắn có dùng được không, nếu không nhị ca chớ trách."

"Ta biết, hắn không phải nho sinh tầm thường, đệ sẽ tán đồng!" Lưu Doanh tràn trề tự tin nói:

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment