Đúng như Tú Y miêu tả, Hàn Anh là người trẻ tuổi, anh tuấn cao lớn, nghi biểu đường đường.
Nhưng hắn đúng là không phải loại người như nhị ca, trông hắn tràn trề tự tin, mắt rất sáng, khi hành lễ bái kiến xong ngồi trước mặt hoàng đế không gò bó gì.
Lưu Trường nhìn hắn trừ trên xuống dưới, động tác này rất vô lễ, nhưng Hàn Anh vẫn thoải mái.
Trên lịch sử, Hàn Anh một mình khai sáng ra "Hàn thi phái", địa vị còn hơn Phù Khâu Bá, khi các phái khác của Nho gia bị Đổng Trọng Thư đả kích cho không ngóc đầu lên được, hắn vẫn có thể kháng cự không phân cao thấp ... Sau đó Đổng Trọng Thư thấy học vấn của hắn không tệ, liền mang đi cống hiến cho "Xuân Thu đại nhất thống".
Hắn là một Nho gia dị loại.
Lưu Trường nhìn hắn với ánh mắt bất thiện:" Trẫm nghe nói ngươi chửi mắng Phần Âm Túc hầu?"
"Có chuyện ấy ạ."
"Ngay cả trẫm cũng tôn trọng ông ấy, sao ngươi dám chửi mắng?"
Hàn Anh nghiêm túc nói:" Không phải thần chửi mắng, mà là khuyên gián, thần cho rằng, trung cao hơn mọi đức tính, hiếu lệ thuộc vào trung, nếu trung hiếu không thể lưỡng toàn thì thà làm trung thần, không làm hiếu tử ... Vạn không thể làm chuyện thể hiện tiếng ác của quân vương, bán ngay thẳng cầu danh, đó là bất trung."
Nghe giọng điệu có quen không? Đúng thế đấy, đây chính là tên vỏ Nho ruột Pháp, Trương Bất Nghi mà nghe thấy nhất định rất thích, vì hắn cho rằng, quân vương không có tội, nếu có tội là do thần tử không phò tá tốt.
Đổng Trọng Thư hấp thu một phần tư tưởng này, nhưng bỏ đi phần quân vương không có tội, thông qua quân quyền do trời ban để hoàn thành đại nhất thống tư tưởng, đồng thời trói buộc hoàng đế, xuất hiện thiên tai là lỗi của hoàng đế ... Kết quả Vũ đế trực tiếp dùng chủ trương của Hàn Anh đánh lại, thiên tai là do đại thần không phò tá tốt, tức thì bắt đầu khiến tam công Tây Hán sa sút, từ cái chức vị trọng vọng bị người ta tránh xa, trừ Công Tôn Hoằng không ai có kết cục tốt.
Lưu Trường cau mày, theo cảm xúc cá nhân của y mà nói, tư tưởng này không tệ, mình làm cái gì thì làm cái đó, ngày ngày có người tâng bốc ... Khụ khụ. Nhưng khi Lưu Trường nhìn lâu dài thì thấy không ổn, mình anh minh thần võ không sao, nhưng loại tầm thường vô dụng như An kế vị, bên cạnh toàn loại như Trương Bất Nghi thì vấn đề lớn.
"Không được, tư tưởng này chỉ có thể vận dụng với quân vương hiền minh như trẫm, nếu quân vương vô đạo thì sao? Hồ Hợi không sai, tội là của Triệu Cao, Lý Tư chứ gì?"
Hàn Anh không biện giải:" Bệ hạ thấy không được thì chắc chắn là không được. Vậy bệ hạ thấy nên thế nào?"
Phản ứng này làm Lưu Trường im lặng ... Ngươi đúng là Hàn Bất Nghi.
"Bệ hạ, thần chỉ phản đối thông qua biện pháp quá khích khuyên gián quân vương ... Với quân vương hiền minh, đại thần khuyên gián hữu ích, không cần quá khích, quân vương cũng nghe. Còn với loại quân vương như Hồ Hợi, khuyên gián kiểu gì cũng không được ... Quần thần nên dùng phương thức hợp lý khuyên gián."
Sắc mặt Lưu Trường vẫn khó coi.
Hàn Anh lần nữa thay đổi cách nói:" Thần cho rằng, hành vi của quân vương không thể chà đạp luật pháp, phải làm theo luật, nếu hành vi của quân vương vượt qua luật pháp, vậy quần thần dùng luật pháp ngăn cản."
Lần này Lưu Trường có chút hứng thú.
Khi Hán Anh nói cũng quan sát tỉ mỉ sắc mặt hoàng đế, hắn cứ nói một đoạn lại dừng một đoạn, đợi phản ứng của Lưu Trường mới nói tiếp:" Thần cho rằng, bệ hạ nên thiết lập một bộ luật quân vương, quy định quân vương nên làm gì, không thể làm gì, nếu trái luật ... Quần thần có thể dựa vào luật xử trí.”
"Ngươi muốn trẫm tăng thêm luật quân vương trong luật pháp phải không ... Thú vị."
Lưu Trường không thích mình bị hạn chế, nhưng y vui vẻ thấy con cháu bị hạn chế, y ước chừng với công lao danh vọng của mình hiện nay, thứ mình chế định ra, dù có thứ bất hiếu muốn sửa cũng không dễ ... Đây thực ra là một loại né tránh nguy hiểm.
So với việc để hôn quân ép bách tính làm phản, đại thần mưu phản, thiên hạ đại loạn, chẳng bằng để đại thần trực tiếp xử lý hôn quân.
Nếu nó thành truyền thống, sẽ tránh được hành vi mưu phản.
Lưu Trường không vội đồng ý hay phản đối mà hỏi tới Lễ.
Hàn Anh tước giảm bộ phần rườm rà của lễ, hắn coi lễ là một loại tiêu chuẩn đạo đức, dùng để nhắc nhở ... Điều này vừa vặn với ý của Lưu Trường, luật cấm cái không được làm, lễ đề xướng cái nên làm ... Học vấn kẻ này không tệ, hắn gần như tinh thông mọi học phái của Nho gia, đồng thời cũng có nghiên cứu nhất định với Hoàng Lão, Pháp gia, Mặc gia.
"Khá lắm, suy nghĩ của ngươi rất được, về viết thành sách, đưa lên cho trẫm xem!"
Rời khỏi Hậu Đức Điện, mặt Hàn Anh dào dạt nụ cười.
Hoàng đế quả nhiên nhìn trúng chủ trương của mình.
Hàn Anh đi bái tạ Lưu Doanh, sau đó về phủ, đệ tử của hắn cũng không ít. Sau khi tới Trường An, hắn thu nhận đệ tử khắp nơi, thậm chí đào góc tường người khác, trong số đệ tử của hắn, không ít người nhiều tuổi hơn hắn.
Khi Hàn Anh đi vào, mọi người vội đứng dậy, tựa hồ đã đợi lâu rồi.
"Lão sư?? Thế nào rồi, có gặp được bệ hạ không?"
Đám đệ tử ánh mắt nóng rực, họ biết, đây là thời khắc quyết định học phải hưng suy.
Hàn Anh cười to:" Thành công rồi ... Bệ hạ chấp nhận chủ trương lấy pháp trị quốc, lấy lễ giáo hóa của chúng ta."
"Tốt quá!"
Mọi người đang định hoan hô, đột nhiên khựng lại, lấy pháp trị quốc à? Nhưng chủ trương của họ là trung quân cao hơn hết thảy mà.
Đám đệ tử hoang mang.
Hàn Anh nghiêm túc nói:" Ta chỉ tiến hành sửa chút xíu chủ trương của chúng ta thôi."
Sửa chút xíu á?
Hình như là từ Nho gia nhảy phắt sang cái lĩnh vực không đâu rồi ấy chứ.
Nhưng đám đệ tử của hắn vẫn tiếp nhận, dù sao thành quả lớn nhất của Hàn Anh không phải chủ trương của hắn, mà là loại giải thích khác với thi và lễ, đó mới là nguyên nhân họ đi theo hắn.
Ngày mai Hạ Hầu Táo đi rồi Lưu Trường tất nhiên mượn cớ bày tiệc tiễn hắn, uống tới lúc Hạ Hầu Táo say khướt lăn ra đất ngủ, Lưu Trường sai người khiêng hắn về, y được Lữ Lộc dìu về Hậu Đức Điện.
Hoàng hậu đích thân hầu hạ, hết thay quần áo lại cho Lưu Trường lại cho y uống canh giã rượu.
Đang lúc Lưu Trường nghe giáo huấn, Lưu An hào hứng đi vào.
Trông Lưu An hết sức vui mừng, như có chuyện vui muốn báo cho họ.
Tào Xu mắt sáng lên:" Đề Oanh có thái rồi à?"
Lưu An đang định nói, bị a mẫu hỏi thế sững người:" Dạ?"
Tào Xu hơi thất vọng, không nói thêm nữa. Lưu An nhìn sang Lưu Trường:" A phụ, người xem cái này."
"Đây là lễ pháp con nghiên cứu ra! Lễ phái phạm sai lầm, nhưng bản thân lễ vẫn có ý nghĩa ... Người xem xem lễ của Hoàng Lão thế nào? Có được không?"
Lưu An tốn gần một tháng, nghiên cữu ra một bộ lễ pháp hoàn toàn mới, thoát thai từ Nho gia, thành hình cùng Hoàng Lão. Lưu An thấy lễ pháp này phù hợp hoàn mỹ với đương thời, chắc chắn đạt được kỳ vọng của a phụ.
Lưu Trường hồ nghi xem tấu chương của Lưu An, xem đi xem lại rất lâu rồi thở dài.
"An ... Ngươi không nghĩ ra, trẫm không trách ngươi ... Nhưng ngươi đem chủ trương của người ta sửa mỗi cái tên rồi đưa lên thì quá đáng rồi ... Cướp công cũng không thể cướp như vậy. Hay dở gì cũng phải có một chút của mình chứ."
"Hả? A phụ, cái này do chính con biên soạn, sao lại cướp của người khác?"
Lưu Trường lấy một bản tấu khác đưa cho hắn.
Lưu An càng xem càng kinh ngạc, vì hai bản tấu này nội dung nhất trí cao độ, đó là Pháp - Lễ bổ trợ nhau.
"Ai? Sao có người vô sỉ như thế? Đi ăn trộm học thuật của Hoàng Lão?"
Lưu An lửa giận bốc cao ba trượng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com