Xưa nay chỉ có Hoàng Lão sao chép người khác, chưa từng ai dám sao chép Hoàng Lão.
Thế này là sao?
Lưu An gần như ngay lập tức tìm được đáp án:" Là Hàn Anh."
Hắn từng đọc sách của Hàn Anh, Hàn Anh lấy trung trị quốc làm Lưu An có chút cảm ngộ, nhưng đề xuất cái nhìn khác. Đối với Lưu An xưa nay luôn thích tham khảo người khác, lý luận của Hàn Anh có chỗ dùng được.
Lưu Trường giải thích:" Tên đó theo Nhị ca tới tìm trẫm, lập tức nói chủ trương của mình, trẫm thấy có thể tiếp nhận, hắn liền về viết tấu chương này, tuy không được đặc sắc như của ngươi, nhưng đại khái như nhau ... Ngươi chậm một chút rồi."
Lưu An thu lại lửa giận, suy tư nói:" Chủ trương ban đầu của hắn không như vậy, nói thế hắn đón ý a phụ, lâm thời điều chỉnh sao?
Mắt Lưu An ánh lên kính phục:" Người này đúng là thông minh tuyệt đỉnh."
Lưu Trường thấy hết sự thay đổi của Lưu An, cười nói:" Trẫm tưởng ngươi sẽ tìm hắn tính sổ chứ?"
"A phụ, con là trữ quân, so với công lao, trong nước xuất hiện một đại gia học thuật, càng làm con vui vẻ."
"Nhưng mưu tính của ngươi thất bại rồi, thứ này thuộc về Nho gia, không phải của Hoàng Lão nữa."
Xem ra Lưu Trường có chút hả hê, là một người cha tốt cả Đại Hán đều biết, xưa nay y thích nhìn đám nhi tử thất bại, kiên trì dùng thất bại để chế giễu chúng, hòng đạt mục đích mua vui ... Khụ khụ, khích lệ.
"Ha ha ha, còn nói gì mà bản thân là hậu thánh của Hoàng Lão, suốt ngày chỉ đi sau người ta, bên cạnh tụ tập cả nghìn sĩ tử Hoàng Lão vẫn cứ thua."
Ở phương diện đắc tội với người khác, Trường lão gia rất có tài nghệ, ngữ điệu khoa trương đủ làm mười thái úy hộc máu chết.
Nhưng Lưu An tâm tình rất tốt, ở bên a phụ lâu, tâm thái mài rũa ra rồi.
Tào Xu thấy chướng mắt:" Bệ hạ, sao có thể ...."
"Không sao, a phụ nói đúng ạ." Lưu An rất bình tĩnh:" Lần này Nho gia trước, có điều a phụ nhớ chủ trương của con không? Bách gia xuất phát từ Hoàng Lão, thu nạp sử dụng ... Người xem điều Hàn Anh làm không phải là minh chứng tốt nhất à, hắn đang phụ họa chủ trương của con."
Lưu Trường tức thì mất hứng.
Con lớn rồi liền không vui nữa, năm xưa cướp thịt của nó, làm nó tức hét váng nhà, vui biết bao, giờ không được rồi, còn chẳng hay bằng thằng nhãi Tứ.
Lưu An cầm lấy tấu chương của Hàn Anh:" A phụ, cái này giao cho con được không?"
"Lấy đi, lấy đi!" Lưu Trường phất tay không thèm để ý tới thằng nhãi này nữa:
Lưu An cầm tấu chương, mau chóng rời đi.
Tào Xu vui mừng:" An rốt cuộc đã trưởng thành rồi, tính cách trầm ổn rồi, không nóng vội như xưa nữa ... Thiếp thấy tương lai nó sẽ có thành tựu lớn ... Bệ hạ thấy sao?
Khi nàng quay sang thì Trường lão gia đã dựa vào giường ngáy khò khò rồi.
Lưu An bình tĩnh quay về phủ của mình, các xá nhân đều bận rộn các nơi.
Rốt cuộc hắn đã học được cách vận dụng những xá nhân của mình.
Phùng Đường năng lực mạnh nhất, đáng tin nhất, giống như Quý Bố của Lưu Trường năm xưa, là trưởng bối đang tin cậy ... Vì thế Lưu An sai ông ta làm việc quan trọng nhất, là học cung dưới sự chỉ huy của hắn. Hắn dùng tài lực thiết lập học cung các nơi, lợi dụng sức hiệu triệu của mình ở Hoàng Lão, mở ra "lớp phụ đạo hương tam lão."
Dùng tư tưởng Hoàng Lão vũ trang tam lão, hoàn thành chí hướng giáo hóa thiên hạ.
Hoàng Lão xưa nay khoan dung với bách tính, nghiêm khắc với đại thần, chính là điều Lưu Trường dùng bây giờ. Chủ trương : Xã tắc trước tiên, xã tắc vì dân.
Lưu An luôn nghĩ cách làm suy yếu địa vị lũng đoạn tri thức của quyền quý, bởi thế khi Vương Cao thay thế Phù Khâu Bá ở thái học, hắn lập tức điều chỉnh phương thức nhập học, không để nó làm nơi dát vàng cho quyền quý, mà là nơi đề bạt học tử từ tầng chót đi ra.
"Điện hạ, sao về nhanh thế?"
"Bị người ta đi trước rồi ... Là Hàn Anh."
Trình Bất Thức cau mày:" Có cần thần đi tìm hắn không?"
Lưu An mỉm cười:" Không cần đâu, chuẩn bị đi, hắn sẽ đích thân tới nhà."
"Sao ..."
Trình Bất Thức không kịp hỏi thì có môn khách chạy vào báo:" Điện hạ! Có người tự xưng là Hàn Anh của thái học cầu kiến."
Trình Bất Thức kinh ngạc, Lưu An ra hiệu môn khách dẫn người vào.
"Điện hạ sao biết hắn sẽ tới? Chẳng lẽ đã phái người thông báo cho hắn rồi."
"Trung quân ... Trữ quân cũng là quân." Lưu An lẩm bẩm:
Hàn Anh tự tin đi vào phủ, dù bị bao vây bởi ánh mắt bất của đám người Hoàng Lão, sắc mặt hắn cũng không có chút thay đổi nào, thậm chí là đắc ý. Vẻ mặt này làm Trình Bất Thức khó chịu, nếu Trương Phu ở đây, sẽ chém chết ngươi.
"Thần bái kiến điện hạ."
Lưu An không nói gì, ra hiệu cho hắn tới bên cạnh mình.
"Hôm nay thần tới đây là để thỉnh tội với điện hạ."
"Ồ!"
"Thần nhiều lần đọc thư tịch của điện hạ, lòng rất cảm xúc, học thuyết dung nạp bách gia của điện hạ khiến thần vô cùng khâm phục. Thần nghiên cứu ngày đêm, rốt cuộc có cảm ngộ, nên dâng thư lên bệ hạ ... Vì thiên hạ thiết lập lễ mới, nếu không có điện hạ, thần không làm được tới bước này."
Hàn Anh không phải tới đây chọc giận Lưu An, hắn cố ý nói học vấn của mình tới từ Lưu An, để tránh đắc tội với vị quân vương tương lai này mà ảnh hưởng tới kế hoạch của mình, nên tới bịt miệng Lưu An.
Dùng thuẫn của Lưu An đề phòng bị mâu Lưu An có khả năng đâm ra.
Trình Bất Thức nghe vậy có chút tức giận.
"Chủ trương của điện hạ là chủ trương thích hợp trị quốc nhất mà thần biết, bách gia đều có sở trường riêng, bất kể phái nào, chỉ cần dùng để trị quốc, đó mới là mục tiêu cuối cùng ... Chủ trương của điện hạ nhìn thì đơn giản nhưng hữu hiệu nhất, lâu dài nhất."
Nhưng lời này của Hàn Anh khiến Trình Bất Thức nguôi giận không ít.
Nhưng Lưu An vẫn bình tĩnh, hắn không phải Lưu Trường chỉ cần vài câu nịnh bợ là đắc ý, hắn nhìn ra Hàn Anh kiêng kỵ mình, nói thế chẳng qua là đề phòng mình.