Lưu An đợi cho Hàn Anh biểu diễn xong, cơ bản cũng nắm được ý đồ của hắn, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi nói hay lắm, học vấn bách gia xưa nay không thuộc về ai, đó là tri thức của thiên hạ, ai cũng có thể dùng, chỉ cần dùng tốt. Chủ trương của ta, ngươi học khá đấy."
"Điện hạ học thức uyên bác, thần chỉ học được vỏ ngoài, không biết tinh túy."
Thái tử thừa nhận rồi, Hàn Anh rốt cuộc thở phào.
Nếu thái tử ra tay cướp thành quả của mình, hắn không có bất kỳ biện pháp nào kháng cự, lại càng không dám đắc tội, nên luôn theo dõi nhất cử nhất động của thái tư, vừa biết thái tử tới hoàng cung, hắn vội tới bái kiến tiêu trừ ẩn họa.
Lưu An bình tĩnh nhìn Hàn Anh, dù hắn không hề muốn cướp công đối phương, cũng không coi đối phương là địch, nhưng bị người ta giở thủ đoạn kiềm chế này, hắn rất khó chịu.
"Vậy ngươi muốn học không?"
Đột nhiên nghe thái tử hỏi thế, Hàn Anh ngớ ra:" Ý điện hạ là?"
Lưu An mỉm cười:" Tinh túy trong chủ trương của ta, ngươi muốn học chứ?"
Hàn Anh hơi hoang mang, nhất thời không rõ ý đối phương, thăm dò:" Thần ngu độn, nếu điện hạ có ý dạy, tất nhiên là muốn.
"Lấy bút mực cho ta." Lưu An sai Trình Bất Thức, hỏi:" Chủ trương của ngươi là gì?"
Hàn Anh cẩn thận đề phòng:" Chủ trương của thần không đáng nhắc tới."
"À ta nhớ rồi, trung quân, trung ở trước hiếu, trung là lớn nhất." Lưu An cắt lời, hắn tất nhiên là biết:
Hàn Anh bất giác gật đầu.
Lưu An cầm bút viết rất nhanh:" Trung quân, chủ trương này của ngươi bị rất nhiều người chỉ trích, nói ngươi muốn dạy ra một đám tiểu nhân nịnh bợ ..."
Trong ánh mắt nhiều người, chỉ chốc lát, Lưu An thu bút lại, đưa nội dung viết xong cho Hàn Anh.
Hàn Anh nhận lấy xem, tức thì mặt biến sắc.
"Chủ trương của ngươi quá cực đoan, dựa theo chủ trương của ta tiến hành hấp nạn và tu sửa đi. Trung đặt trước, nhưng trung không phải với quân vương mà với xã tặc, với Đại Hán ... Sửa như thế lý luận trị quốc của ngươi sẽ hợp lý, hình thành một quan niệm ái quốc, thống nhất quan niệm, tăng cường lực hướng tâm của bách tính chư hầu, rèn nên quan niệm quốc gia, dân tộc của họ. Trung trên cùng, ái quốc trên cùng, bỏ nhà nhỏ lấy nhà lớn ... Không phải trung với một mình a phụ ta, là trung với Đại Hán, trung với xã tắc thiên hạ ... Đợi các nơi tiếp nhận chủ trương này, Đại Hán sẽ không thể bị chia rẽ nữa."
"Đó chính là tinh túy trong chủ trương của ta ... đợi ngươi học được rồi nhớ nói với ta một tiếng.
Hàn Anh không biết mình đi ra thế nào, về phủ ra sao, đợi khi hắn tỉnh lại, tay vẫn cầm tờ giấy kia, tự tin trên mặt lần đầu tiên dao động.
Thái tự ở ngay trước mặt hắn, chỉ trong thời gian ngắn sửa chủ trương của hắn tới mức hắn phải tâm phục khẩu phục.
Đây là thứ quái vậy gì vậy?
"Bệ hạ thánh minh!"
Trương Bất Nghi bộ dạng phong trần mệt mỏi vẫn lớn tiếng ca tụng ân đức của bệ hạ.
"Lần này thần tới các quận biên tái, trên từ quyền quý dưới tới lê dân bách tính, không ai không xưng tụng công đức của bệ hạ. Các quận Sóc Phương này không nghèo khó như xưa, ruộng tốt vạn dặm, thương nghiệp hưng thịnh, được người nơi đó gọi là Tân Tần Trung ..."
Lưu Trường tức thì không vui:" Sao không phải là Tân Hán Trung?"
"Bệ hạ nói đúng ạ, Bạo Tần vô đạo, thần sẽ lệnh cho địa phương sửa lời."
Lời của Trương Bất Nghi có thành phần khoa trương, nhưng cũng là sự thực, biên tái không phải là đất man hoang như dân Trung Nguyên nghĩ, nhất là một dải Sóc Phương, ở đó đất đai phì nhiêu, sau khi Lưu Trường diệt trừ uy hiếp bên ngoài đã phát triển cực kỳ nhanh chóng, bình nguyên Hà Sáo đang thể hiện cho vương triều thấy ưu thế trời sinh của mình.
Trương Bất Nghi kích động hình dung tình hình biên tái, theo lời hắn nói, đó là thành tựu chưa từng có, dưới sự trị vì của bệ hạ, bách tính sống còn tốt hơn bất kỳ thời hiền vương nào trước kia.
"Ngươi còn đi bái phòng Triệu công à?"
"Sức khỏe ông ấy ra sao?"
"Triệu công khỏe khoắn, bước đi như bay, dưới gối có con cái, ai nấy đều có học nghiệp. Thần không quen thuộc biên tái, chuyên môn tới thỉnh giáo."
"Khỏe là tốt, trẫm lâu rồi không gặp ông ấy. Ngươi đi xa như thế, về nghỉ ngơi đi, mai ... Không, ba ngày nữa hẵng tới Hậu Đức Điện." Lưu Trường nhìn Trương Bất Nghi hai mắt đỏ bừng, toàn thân lộ ra sự mệt mỏi, không đành lòng:
Trương Bất Nghi mắt lấp lánh nói:" Bệ hạ, thần không sao? Đường gặp bệ hạ, toàn thân thần nhẹ nhõm, không còn mệt mỏi gì nữa. Thần chỉ thấy toàn thân thoải mái, không mệt mỏi gì."
"Thần nghe nói thái học có gian tặc ngang nhiên phản đối chính lệnh của bệ hạ."
"Tặc tử đáng hận, phải giết! Chính lệnh của bệ hạ là vì nước, vì dân, là sách lược lây dài, đám ngu xuẩn ấy không hiểu thị phi, làm gì có chỗ cho bọn chúng phàn đối chứ?"
"Triều Thác làm ăn kiểu gì thế? Sao lại để loại đó tồn tại."
Thấy hắn phẫn nộ như thế, Lưu Trường đành phải dỗ cho hắn về nghỉ ngơi.
Tiễn vị tả tướng này đi, Lữ Lộc hơi sợ:" May mà khi đám người Nho gia gây sự, Trương tả tướng không có nhà, nếu không chúng đã chết cả rồi."
Lưu Trường phủ định hắn:" Bất Nghi tuy nóng nảy, nhưng biết làm gì mới có lợi nhất, hắn không làm thế đâu. Có điều Triều Thác đúng là lần nữa làm trẫm bất ngờ lớn ... Trẫm đồng ý chính sách truân biên của hắn là để giảm bớt chi tiêu triều đình, không ngờ bây giờ cả biên ải cũng giàu có rồi."
Lữ Lộc nói nhỏ:" Năng lực không tệ ạ, nhưng mà khả năng gây sự cũng chẳng kém. Ngô vương đã phái người tới thỉnh tội, Giao Đông vương càng dâng thư muốn đích thân tới Trường An giải thích .."
"Không sao, huynh đệ trong nhà cả mà ... Hôm nay còn nhiều việc phải làm, chuẩn bị đi, trẫm muốn tới thượng phương ..."
Lưu Trường luôn cho rằng, thượng phương phủ mới là yếu quyết để Đại Hán phát triển như ngày nay, nói sự phát triển của biên tái đi, kế hoạch của Triều Thác không tệ, nếu không có bao nhiêu công cụ mới do thượng phương làm ra, biên tái sao phát triển được như thế?
Nếu Trần Đào cố lên chút nữa, làm ra tàu hỏa, vậy Trường An có thể trực tiếp khống chế tất cả đất đai, chư hầu vương đều thành vô dụng."
Tiếc là tựa hồ hơi khó.
Lưu Trường quyết định rồi, lần này Trần Đào vẫn chưa có thành quả, mình sẽ đem tiều phu ra dọa ông ta.
Khi Lưu Trường tới nơi, không ai ra đón.
Giáp sĩ xấu hổ nói:" Bệ hạ ... Bọn họ từ sáng đã không ra ngoài, chẳng biết là đang làm gì?"
Lưu Trường tò mò, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong trắc viện, một đám người tụ tập, không khí hết sức yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng nước sôi.
Máy hơi nước ư? Toàn thân Lưu Trường khẽ run lên.
Y vội chen lên, thông qua ưu thế thể hình, chén tới bên trong cùng, nhìn một cái liền thất vọng, không biết đó là cái gì, nhưng không phải máy hơi nước mà y muốn thấy.
Nhưng về nguyên lý, tựa hồ đúng là máy hơi nước.
Trần Đào đang tập trung tinh thần nhìn thiết bị kia, quả cầu tròn đang quay với tốc độ kinh người ... Mắt ông ta nóng rực.
Cái nồi hơi kia rốt cuộc đã sinh ra động lực lớn thế nào?
Tới tận hôm nay, ông ta rốt cuộc có nhận thức hoàn chỉnh về động lực hơi nước.
Quả cầu kia là lần đầu tiên động lực hơi nước thể hiện sự tồn tại của mình, thứ này chỉ là một món đồ chơi vô dụng, nhưng nó là cỗ máy hơi nước đầu tiên trên thế giới, quả cầu hơi … Xuất hiện trước 200 năm.
"Đây là cái gì?" Lưu Trường hỏi:
Trần Đào đang chăm chú quan sát giật bắn mình, quay đầu sang, không ngờ bệ hạ đứng ở bên cạnh.
"Bệ hạ!!" "Bệ hạ!"
Người thượng phương hoảng hốt bái kiến, Lưu Trường chẳng để ý, kéo Trần Đào lên:" Ngươi làm à?"
"Vâng, thần làm mấy cái, chỉ có cái này thành công thôi, thứ này vẫn còn ở giai đoạn lý luận, thần còn phải .."
"Cứ làm, bất chấp chi phí." Lưu Trường phất tay lên, hai mắt đầy khao khát, chỉ nhìn một cái là y biết hướng đi này đúng rồi:
Trần Đào không có thư phòng ở đây, hai người kiếm luôn cái bậc thềm ngồi xuống.
"Nghiên cứu hỏa thương thế nào rồi."
"Ba cái đầu tiên làm ra khi bắn đều bị nổ, cái thứ tư không nổ nhưng không có chút sức sát thương nào cả, chỉ đem dọa được thôi.
"Ngươi cứ tiếp tục nỗ lực đi, làm tốt vào, nếu làm ra được, trẫm phong ngươi làm quốc tướng."
Lưu Trường vỗ vai Trần Đào, thuần thục vẽ bánh cho ông ta.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com