Rời thượng phương, Lưu Trường vui vẻ ngâm nga ca khúc nước Yên, bắt đầu mơ tưởng về tương lai Đại Hán.
Chỉ là tâm tình tốt đẹp chỉ được nửa canh giờ, khi ý vừa vào tới Trường An, liền gặp một màn làm huyết áp tăng vòn vọt.
Không sai, vẫn là thằng nhãi đó.
Lúc này thằng nhãi đó đang đánh nhau với một đám người, bên cạnh còn có Hạ Hầu Tứ kháu khỉnh bụ bẫm.
Không xa là Đổng Trọng Thư, thằng nhãi thật thà đó tay cầm gậy, thừa lúc người ta đánh nhau lộn bậy thì đập trộm.
"Bệ hạ ..."
"Chúng ta không thấy gì cả ... Đi thôi."
Lữ Lộc đánh xe vòng qua bọn chúng, nhìn giáp sĩ vội vàng chạy tới, cười nói: "Đánh dữ thật, nhưng không bằng chúng ta ... Năm xưa chúng ta đánh luôn cả giáp sĩ."
"Báo ứng ... Đây là báo ứng."
Lưu Trường đột nhiên cảm thụ được sự mệt mỏi của a phụ năm xưa:" Trẫm phải mau chóng cho nó tới đất phong ... Nó ở Trường An, sớm muộn trẫm cũng bị nó làm tức chết."
Vừa về tới cổng hoàng cung, Lưu Trường liền thấy Hàn Anh đứng đó.
Có vẻ hắn đã đợi rất lâu rồi, chỉ vài ngày không gặp, khí chất người này đã hoàn toàn khác, cái sự tự tin mà người ta liếc một cái đã thấy có vẻ đã thu bớt vào trong.
Nhìn thấy xa giá của thiên tử, hắn vội vàng hành lễ, Lưu Trường vẫy tay bảo hắn lên xe.
Hàn Anh trở nên trầm mặc hơn.
Lưu Trường biết rõ nguyên do, cả Trường An không có bí mật gì mới y.
Nhất là ở trong phủ An, nơi đó đông người lắm chuyện, chẳng cần Lưu Trường phái người thăm dò, môn khách đã tự lộ ra ngoài. Lưu Chương cũng cảm khái công tác ở phủ thái tử dễ làm nhất, chỉ cần nghe nghe là được.
"Bệ hạ, đây là mấy tấu chương tiếp theo, xin bệ hạ ghé mắt."
Lưu Trường nhận lấy nhưng không xem vội, đặt qua một bên.
"Nghe nói ngươi còn đi bái phỏng thái tử?"
"Vâng!"
"Vậy hắn nói sao?"
Hàn Anh hơi do dự, ấp a ấp úng:" Điện hạ đề xuất cái nhìn mới với chủ trương của thần."
Hàn Anh không dám nói thẳng, dù sao tư tưởng thái tử cải tiến tuy phù hợp với Đại Hán, nhưng mà ... Trước mặt bệ hạ nói ra chủ trương đó dễ mất đầu. Tư tưởng đó nghi ngờ với hệ thống trung quân, có hiềm nghi bất trung.
"Là mấy thứ trung với xã tắc gì đó chứ gì?"
Lưu Trường chẳng bận tâm lắm, cười nói:" Thực ra là biến chủng của tư tưởng Mạnh Tử thôi, dân là quý nhất. Trước kia mỗi lần trẫm uống rượu, đều thích giảng chút đạo lý ... Có thứ bị thằng nhãi học lén, giờ trẫm không biết nó lĩnh ngộ được bao nhiêu. Có điều chủ trương của nó không tệ, Đại Hán hiện nay, bách tính các nước xa lạ với nhau, giữa quân với quận coi nhau như người ngoài, đừng nói tới nơi xa xôi ... Nói đơn giản thì là thiếu quan niệm quốc gia mà An nói."
"Nó thay đổi tư tưởng của ngươi tới tầm cao mới đấy."
"Nếu như Hoàng Lão chính thức hấp thu cái này, nó sẽ mang ý nghĩa lớn với Đại Hán như nắm cát rời hiện nay ... Ngươi đó, trốn An có tốt không, sao đi trêu chọc nó, nó là đứa hẹp hòi, bị người đi trước, lòng nó vốn không vui. Nếu ngươi không nói, nó không để bụng đâu, nhưng ngươi chủ động đi tìm, sao nó chịu bỏ qua. Giờ cả Trường An đều bàn việc này, ngươi nóng vội quá rồi"
Nghe hoàng đế đánh giá, Hàn Anh hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói to:" Thần tài học không đủ, tới thỉnh giáo điện hạ, muốn học tinh túy Hoàng Lão, được điện hạ đích thân truyền thụ, thần tuy ngu dốt, cũng tăng thêm hiểu biết."
Nhìn Hàn Anh bộc phát sự tự tin mới, Lưu Trường ngạc nhiên.
Hàn Anh nhanh chóng lấy ra một tấu chương khác trong ống tay áo.
"Bệ hạ, mời xem ạ."
"Đây là cái gì?"
"Thần căn cứ vào hệ thống của điện hạ mà cải tiến, chủ trương của điện hạ tuy tốt, nhưng có tì vết, dễ bị kẻ có lòng bất chính soán đoạt. Thần cho rằng, trung với nước và trung với vua không đối lập, quân vương và quốc gia vốn là một ..." Hàn Anh nói vô cùng kiên định:
Lưu Trường lần này chấn kinh.
Ngươi học của thằng nhãi đó thật đấy à?
Đầu tiên là Lưu An cải tiến tư tưởng của Hàn Anh, giờ Hàn Anh lại cải tiến tư tưởng của Lưu An, vậy có phải là mai Lưu An lại cải tiến tiếp không?
Lưu Trường ít khi tán thưởng người khác, nhưng lần này có chút kính phục Hàn Anh, hắn không bị đả kích hủy hoại, lại còn trở nên thêm cường đại.
Có dũng khí này, sẽ làm được việc lớn.
"Chậm chút, chậm chút ..."
Lưu Linh nhảy tung tăng tiến về phía trước, mà Lữ hậu tuổi cao chống quải trượng theo sau nó. Mấy cung nữ đứng bên cạnh muốn đỡ, Lữ hậu không cho.
Trong đình hoa nở rộ, chính là mùa đẹp nhất.
Tiểu công chúa chạy qua chạy lại, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập vùng đất trời nhỏ này.
Lữ hậu cũng bị tiếng cười của nó cảm nhiễm mà cười theo.
Bà vốn không muốn ra ngoài, nhưng mà cái thứ phiền phức này cứ quấn lấy, bà chỉ dành đi cùng.
Nhìn tiểu nha đầu nhảy nhót khắp nơi, Lữ hậu thấy lòng nhẹ nhõm không ít, còn ngắm hoa cỏ xung quanh.
Bà đã có một thời gian không chú ý tới mấy thứ này rồi.
"Đại mẫu, tặng người."
Tiểu công chúa chẳng biết hái đâu ra một bông hoa rất đẹp, muốn đưa Lữ hậu.
Lữ hậu cười:" Ta tuổi này rồi còn mang hoa gì nữa."
Tiểu công chúa tức thì phồng má, bộ dạng sắp khóc.
Lữ hậu thở dài, chống quải trượng cúi đầu xuống, đám cung nữ vội đỡ bà, tiểu công chúa nhón chân, cẩn thận gài hoa vào tóc đại mẫu, mất một lúc mới hài lòng.
"Giờ thì đẹp rồi." Tiểu công chúa chống hông nói:
Lữ hậu cố ý nghiêm mặt:" Nói thế trước kia ta không đẹp sao?"
"Đại mẫu đẹp nhất."
Tiểu nha đầu làm Lữ hậu bật cười.
Thấy nó lại tiếp tục chạy đi hái hoa, Lữ hậu nhắc:" Đừng hái nhiều, không đẹp đâu."
"Cháu hái một bông đem tặng."
"Ồ, tặng cho a mẫu nào của cháu?"
"Tặng cho a phụ."
Lữ hậu cười ta:" A phụ cháu là dũng sĩ như thiết tháp, sao thế được."
"Người nhất định sẽ thích."
"Không đâu, trước mười lăm tuổi nó đúng là thường gài hoa, ăn mặc rực rỡ, nhưng sau khi có An, nó không làm thế nữa ... Cháu tặng a mẫu cháu đi, a mẫu cháu nhất định sẽ thích."
"Không, a mẫu dữ lắm, toàn mắng cháu, không ôn nhu như a phụ."
"Cháu toàn bắt nạt các ca ca, a mẫu cháu phải mắng thôi."
"Nhưng các ca ca đâu nói gì."
"Vì chúng yêu quý cháu ... Linh, cháu phải nhớ, dám hung tàn với người sủng ái mình không phải dũng sĩ. Phải che chở người của mình, hung tán với người bắt nạt mình ... Khác biệt thân sơ, cháu hiểu không?"
"Cháu biết rồi."
Lữ hậu đại khái mệt rồi, cung nữ dìu đi nghỉ, về phần tiểu công chúa chạy tới Hậu Đức Điện.
"A phụ, con hái hoa này. Để con gài cho a phụ."
"Không được động đậy nhé."
Lữ Lộc thấy bệ hạ cúi đầu xuống cho tiểu nữ nhi trang điểm, thậm chí còn làm rối tóc, gái một đóa hoa không hợp với tuổi bên tai, hắn không nhịn nổi, cúi đầu thật thấp ...
Như khi Lưu Linh làm tóc Lưu Trường dựng thẳng lên, Lữ Lộc rốt cuộc cười gập lưng.
Lưu Trường cười khà khà, ánh mắt chỉ có sự cưng chiều, để Lưu Linh tiếp tục nghịch.
Nhưng Lưu Linh nhìn sang Lữ Lộc, nó nghe ra sự trào phúng trong đó, nghiêm mặt hỏi:" Cữu phụ cũng thấy đẹp à?"
"Đẹp, đẹp ... Quá đẹp ..." Lữ Lộc thấy dù có bị bệ hạ đánh cũng đáng, nhìn bệ hạ bình thường uy vũ bất khuất biến thành bộ dạng đó, hắn cười muốn chảy cả nước mắt:
"Được, nếu cữu phụ thấy đẹp, vậy cũng làm cho người một cái."
Thế là nụ cười của Lữ Lộc đã tắt:" Ta không cần đâu .."
Lưu Trường tức thì nheo mắt:" Cần ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com